Nghe Lý Đồng Hạ nói vậy, ai cũng ngạc nhiên.
Nhà họ Lý đang cúi đầu trước nhà họ Lục sao?
Bản thân Lục Xuyên cũng giật mình, sở dĩ ông ta tỏ ra cương quyết như thế là vì muốn ép Lý Đồng Hạ ra tay trước, sau đó nhà họ Lục sẽ đáp trả, như thế mới có lý do chính đáng để khơi mào cuộc chiến.
Không ngờ Lý Đồng Hạ lại xuống nước trước.
Lục Xuyên cũng chân chừ, chưa biết nên làm thế nào.
“Hừ”
Ngay lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên: “Nhà họ Lý dẫn người đến, ngồi trên đầu chúng tôi rồi mà còn muốn liên hôn à?”
“Bố!”
“Chủ gia tộc!”
Sự xuất hiện của Lục Nguyên Thông làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Lý Đồng Hạ nghe thấy câu nói của lão thì mặt mày tái mét.
Lục Xuyên đứng ra công khai đối đầu với nhà họ Lý đã đành, bây giờ lại thêm cả chủ nhân của nhà họ Lục nữa là sao?
“Chú Lục, chú hiểu lầm rồi ạ!”
Lý Đồng Hạ vội giải thích: “Con trai cháu dám đe dọa Tỉnh Tuyết đúng là quá đáng thật”.
“Cháu là bố nó, giận quá nên mới dẫn người đến nhà họ Lục đòi lại công bằng, thật sự là cháu đã quá xốc nổi’.
“Mong chú Lục hãy tha thứ cho sự vô lễ của cháu, đừng nói chuyện này cho bố cháu biết, ông ấy mà biết sẽ không tha cho cháu mất”.
Lý Đồng Hạ chật vật van nài.
Tuy nhà họ Lục không sánh bằng nhà họ Lý nhưng Lục Nguyên Thông là người cùng thời với Lý Sơn, Lý Đồng Hạ chẳng có gì xấu hổ khi cúi đầu trước lão cả.