Ông ta vừa ra lệnh, mười mấy cao thủ nhà họ Lục nhao nhao vọt ra.
Một nửa trong số bọn họ có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ.
Còn phe Lý Đồng Hạ chỉ có một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, còn lại đều có thực lực dưới Vương Cảnh.
“Anh đã muốn chết, tôi sẽ cho anh toại nguyện!”
Lục Xuyên hờ hững nói, ánh mắt nhìn Lý Đồng Hạ như nhìn một kẻ đã chết.
Lý Đồng Hạ vô cùng khiếp sợ. Ông ta dẫn người tới chỉ để hăm dọa, thuận tiện chèn ép nhà họ Lục một chút.
Nào ngờ nhà họ Lục lại dám khai chiến với mình.
Ông ta không hề dẫn theo toàn bộ cao thủ của nhà họ Lý, nếu xảy ra xung đột ở đây chưa chắc đã có thể sống sót trở về.
Không chỉ Lý Đồng Hạ mà những tỉnh anh trong nhà họ Lục cũng cực kỳ kinh ngạc, họ biết thực lực nhà họ Lục và nhà họ Lý cách xa nhau nhiều đến thế nào.
Thế mà bây giờ Lục Xuyên lại muốn khiêu chiến Lý Đồng Hạ.
Lục Xuyên là người thừa kế nhà họ Lục, còn Lý Đồng Hạ lại là người thừa kế của nhà họ Lý, so ra thì chênh lệch lớn vô cùng.
“Lục Xuyên, anh muốn khai chiến có phải không?”
Mặt Lý Đồng Hạ âm trầm, cắn răng hỏi.
“Hừ!”
Lục Xuyên cười khẩy: ‘Anh đã dẫn người đến nhà họ Lục kiếm chuyện rồi mà còn hỏi tôi có phải muốn khai chiến không à? Phải là nhà họ Lý các anh muốn khai chiến chứ?”
“Anh…”
Lý Đồng Hạ không biết làm sao để phản bác lại câu trào phúng này, tức giận đến mức run rẩy cả người.
“Lý Đồng Hạ, đừng nói nữa, thằng con anh đột ngột chặn đường con gái tôi làm con bé bị sợ hãi, liệu mà nghĩ ra một lời giải thích thỏa đáng để xử lý chuyện này đi!”
Lục Xuyên lạnh giọng nói.