Thanh âm ồm ồm quanh quẩn trong lòng chảo.
Bị ánh mắt của Truy Viễn nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Long Thành rúc cổ lại, gã không sợ gì Truy Viễn nhưng ngán vị đứng sau lưng Truy Viễn, vị đó có thể đại biểu Thiên Đế giết người. Cái chết của Doanh Diệu ngày xưa còn ngay trước mắt.
Tuyên chỉ xong Truy Viễn lắc người rời đi. Có lời Cao Quan nói đè nặng thì nơi này sẽ không xảy ra chuyện, Khấu Văn Thanh cũng đi, nàng không tiện luôn canh giữ bên cạnh Miêu Nghị.
Hạ Hầu Long Thành không dám hó hé tiếng nào, vì sức uy hiếp của Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan quá lớn, đó là người khiến quyền quý cả triều Thiên Đình lạnh lẽo, càng đừng nói đám tử đệ quyền quý như họ.
Hạ Hầu Long Thành khí thế yếu ớt kêu lên:
– Đi!
Hạ Hầu Long Thành mang theo thuộc hạ rời khỏi.
Nhưng Miêu Nghị không chịu, không giải quyết tên khốn này thì khi đi Địa Ngục sẽ bị gã hố chết, lỡ tên này truy sát không thả, hắn không dám giết gã, không dám thả lỏng tay chân đối diện nhiều người muốn dồn mình vào chỗ chết thì hắn chết chắc.
– Gấu chó, đứng lại cho lão tử!
Nên cắt đứt mà không cắt sẽ bị loạn, Miêu Nghị dứt khoát bật dậy từ miếng gỗ che trước mặt Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành sợ hết hồn, gã lo tiểu tử này chơi trò ngọc đá đều nát, cố ý kéo gã xuống nước để Cao Quan xử gã.
Hạ Hầu Long Thành nhìn quanh bốn phía không thấy người giám thị, gã nhe răng hỏi:
– Ngưu Hữu Đức, ngươi muốn làm cái gì?
Miêu Nghị nhướng mày hỏi:
– Chạy gì? Ngươi sợ ta sao?
Đám người Chương Hãn Phương ở trong lều cảm thấy kỳ lạ, thấy sau khi đến đây dường như lá gan của Miêu Nghị to nhiều, dám coi thường người bối cảnh còn mạnh hơn bọn họ. Hắn và cái người trong phủ Đông Hoa Tổng Trấn mặc cho ngươi nhục nhã mà không chống cự tựa như hai người khác nhau.
Hạ Hầu Long Thành trợn to mắt nói:
– Chạy? Gia gia sợ gì ngươi?
Miêu Nghị nói:
– Không sợ thì tốt, có dám nhận khiêu chiến của ta không?
Hạ Hầu Long Thành sửng sốt, gã nhìn bốn phía, kiêng dè hỏi:
– Khiêu chiến gì?
Miêu Nghị nói:
– Quyết tử chiến với ta, chẳng phải ngươi luôn muốn tìm ta tính sổ sao? Ta cho ngươi cơ hội đó.
Hạ Hầu Long Thành nghẹn lời, quả nhiên muốn kéo lão tử xuống nước.
Hạ Hầu Long Thành nét mặt sa sầm nói:
– Ta bị khùng mới quyết tử chiến với ngươi tại đây, thắng thì ta vẫn xui như thường. Tránh sang bên đi, đừng cản đường!
Miêu Nghị giơ tay ngăn lại:
– Nếu ngươi sợ làm ở đây thì chúng ta có thể hẹn tái chiến sau khi sát hạch kết thúc.
– Ta phi!
Hạ Hầu Long Thành buồn cười nói:
– Ngươi cảm thấy mình còn sống tới lúc sát hạch kết thúc sao? Vừa bắt đầu sát hạch là ta đã giết ngươi!
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Sau khi sát hạch bắt đầu ta rất bận, không rảnh quan tâm ngươi, hoặc là quyết tử chiến ngay bây giờ hoặc chờ sau khi sát hạch kết thúc!
Hạ Hầu Long Thành lấy làm lạ hỏi:
– Tại sao?
Một ngũ tiết tiểu tướng đứng cạnh Hạ Hầu Long Thành cười phá lên:
– Hạ Hầu huynh, tiểu tử này này sợ đến lúc đó huynh bắt tay với người khác giết hắn nên bây giờ muốn đẩy huynh ra, giảm bớt áp lực sau khi vào Địa Ngục.
Hạ Hầu Long Thành hiểu ra, nhe răng cười nói:
– Ngươi nghĩ quá đẹp rồi!
Miêu Nghị chỉ vào kẻ chen ngang lời, biểu tình túc sát:
– Ngươi tên là gì?
Người đó liếc mắt nhìn, kiêu ngạo nói:
– Bất tài tên Đổng Ứng Cao. Thế nào, ngươi muốn khiêu chiến với ta sao? Ta không dễ bị ngươi dụ.
Miêu Nghị cười khẩy nói:
– Ngươi thì không cần giảm bớt áp lực cho ta, vào Địa Ngục rồi cứ việc tới đây!