Miêu Nghị chỉ vào phẩm cấp nhất tiết tiểu tướng của gã, lại chỉ vào phẩm cấp nhất tiết thượng tướng của mình:
– Nhất tiết tiểu tướng bình thường cũng dám nói chuyện kiểu đó với thượng tướng, bỏ qua pháp luật của Thiên Đình sao?
Đây đúng là điểm yếu của Tra Nhân Tuấn, gã quê quá hóa giận nói:
– Ta hỏi ngươi có phải là Ngưu Hữu Đức không?
Miêu Nghị nói:
– Đúng thì sao?
– Quả nhiên là ngươi!
Tra Nhân Tuấn nét mặt sa sầm nói:
– Còn nhớ Diệp Tầm Cao của Thiên Nhai Thiên Nguyên tịnh không?
Miêu Nghị nói:
– Muốn tìm ta báo thù chưa đến lượt nhất tiết tiểu tướng không quan trọng như ngươi, rất nhiều người phẩm cấp cao hơn ngươi, đi đằng trước xếp hàng đi, xem khi nào đến lượt ngươi.
Đám người xung quanh cười phá lên.
Mặt Tra Nhân Tuấn nghẹn lửa giận.
Một lục tiết tiểu tướng đứng bên cạnh Tra Nhân Tuấn vỗ vai Miêu Nghị:
– Càn rỡ!
Người này cảnh cáo:
– Miệng sạch sẽ chút!
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn vai mình:
– Ngươi nói chuyện thì thôi, còn dám ra tay? Nếu không dời móng vuốt ra thì có tin là ta chém xuống giúp ngươi không?
Đến nơi này thế cục không do bên Bích Nguyệt Phu Nhân kiểm soát mà có Hữu Sứ Cao Quan Thiên Đình khống chế. Miêu Nghị không có kiên nhẫn như hồi ở phủ Đông Hoa Tổng Trấn nữa.
Người đó trợn to mắt, cười khẩy nói:
– Ngươi dám!?
Miêu Nghị chợt giương mắt nhìn người đó chằm chằm, có sát khí toát ra từ người hắn.
Bích Nguyệt Phu Nhân quát to:
– Các ngươi muốn làm gì?
Bích Nguyệt Phu Nhân lập tức người đứng trên miếng gỗ trống nhìn mọi người chằm chằm:
– Các ngươi muốn làm gì?
Nếu Bích Nguyệt Phu Nhân không ngăn cản thì sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này một nữ nhân yêu kiều thướt tha lả lướt lắc người đứng bên cạnh Bích Nguyệt Phu Nhân. Nàng mặc váy dài màu xanh, tuy không mặc chiến giáp nhưng lệnh bài Giám Sát Hành Tẩu treo bên hông đã tiết lộ thân phận của nàng.
Người tới là Khấu Văn Thanh, nàng trầm giọng nói:
– Tụ tập gây sự tại đây? Có phải chán sống hết rồi không?
Tra Nhân Tuấn ngăn lại:
– Nhiếp Công!
Tra Nhân Tuấn kéo tay đồng bạn khỏi vai Miêu Nghị, chỉ vào mũi hắn uy hiếp nói:
– Đồ chó chết, sẽ có lúc ngươi phải khóc, chúng ta đi!
Tra Nhân Tuấn âm trầm mang theo đám người rời đi.
Thấy sự việc bình ổn, Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Khấu Văn Thanh lại ngó Miêu Nghị, nàng biết Khấu Văn Thanh quen Miêu Nghị, gật đầu với Khấu Văn Thanh rồi xoay người trở lại vị trí của mình. Trong lòng Bích Nguyệt Phu Nhân có chút xấu hổ.
Khấu Văn Thanh xuất hiện ở đây là cố ý chăm sóc Miêu Nghị, có thể là Khấu Văn Lam ngầm nhờ vả. Thượng ti cũ của Ngưu Hữu Đức đã đi bao nhiêu năm mà vẫn quan tâm hắn, còn Bích Nguyệt Phu Nhân là thượng ti đương nhiệm nhưng làm việc hơi không công bằng. Ngưu Hữu Đức đến tình trạng hôm nay là do phu phụ bọn họ cưỡng ép giữ lại không cho Khấu Văn Lam mang theo, nàng nghĩ trượng phu Thiên Nguyên của mình làm vậy hơi quá đáng, nhưng nàng tự nhận mình không trông xa bằng nam nhân nhà mình nên đành nghe theo.
Miêu Nghị nhẹ gật đầu với Khấu Văn Thanh biểu thị cảm ơn, tất cả ngầm hiểu.
Bên ngoài lại xuất hiện một đám người:
– Ai là Ngưu Hữu Đức?
Kết quả bị Khấu Văn Thanh đuổi đi.
Nhưng từng đợt người kéo đến, liên tục có người tìm, lát sau Khấu Văn Thanh đã đuổi hơn mười nhóm người.
Khấu Văn Thanh nhìn Miêu Nghị nhắm mắt khoan chân tĩnh tọa phớt lờ mọi thứ, nàng hơi cảm khái. Năm xưa Miêu Nghị sát hạch qua ải trường đao huyết chiến thì nàng thấy tận mắt, thật là một nam nhân chân chính, tiếc rằng không biết thời thế đắc tội quá nhiều người, rơi vào tình trạng bị người đón đánh, thật khiến người thở dài.
Đám người Chương Hãn Phương nhìn cảnh đó như xem hài kịch. Có người chạy tới hỏi ai là Ngưu Hữu Đức thì bọn họ còn chỉ giùm sang bên Miêu Nghị, không có chút tình đồng liêu. Thấy nhiều người muốn tìm Miêu Nghị tính sổ, Tô Lực tĩnh tọa trong đám người thầm thở phào, gã hơi lo sẽ bị hắn tính sổ, giờ thấy tình trạng hiện tại của hắn, Ngưu đại thống lĩnh lo cho bản thân còn không xong.
Cơn mưa lớn tạnh cũng nhanh, mái hiên nhỏ nước tí tách, có một nữ nhân mặc nhất tiết thượng tướng giáp tím đáp xuống đất, vóc dáng cao kiều, dưới mũ giáp là mặt mày như tranh, anh khí bừng bừng. Nàng một mình đạp bùn lầy đi tới nhà tranh, mắt sáng nhìn đám người xung quanh.