Lý Sơn lạnh lùng nói, đôi mắt tinh ranh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Sau khi đi theo Lục Tỉnh Tuyết trở về nhà họ Lục, Dương Thanh đi về phòng.
“Chị họ nghĩ anh ấy là ai?”
Trong phòng Lục Tinh Tuyết, Mục Thiên Thiên nghỉ hoặc hỏi.
Lục Tỉnh Tuyết lắc đầu đáp: “Có lẽ là một nhân vật nào đó rất lợi hại!”
Dứt lời, trên mặt cô ta lộ vẻ lo âu.
Mục Thiên Thiên cũng biết, Dương Thanh còn trẻ đã có thực lực lợi hại như vậy, rất có thể là người có thân phận đặc biệt.
Sau đó, Mục Thiên Thiên buồn bực nói: “Nếu anh ấy thật sự có địa vị cao thì chị phải làm sao?”
Lục Tỉnh Tuyết cười khổ, lắc đầu không đáp nhưng Mục Thiên Thiên vẫn cảm nhận được cảm xúc của cô ta sa sút rõ rệt.
Nhà họ Lục có địa vị rất lớn ở Ninh Châu, nhưng so với cả Chiêu Châu thì không đáng nhắc tới.
Nếu Dương Thanh là người của gia tộc lớn, dù anh vấn chưa có vợ thì Lục Tỉnh Tuyết cũng khó có thể ở bên anh.
Kể cả bản thân Dương Thanh đồng ý, chưa chắc gia tộc lớn sau lưng anh sẽ chịu nhận một đứa con gái đến từ gia tộc nhỏ.
Lục Tỉnh Tuyết sinh ra trong một gia tộc lớn, đương nhiên cũng hiểu được điều này.
Chỉ là trong mấy ngày ở chung, cô ta đã đem lòng yêu anh.
“Chị nói thật cho em biết đi, chị thích anh ấy rồi đúng không?”
Mục Thiên Thiên nhìn chằm chằm Lục Tỉnh Tuyết hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Lục Tỉnh Tuyết lập tức bối rối, cả giận nói: “Sau này em đừng nói mấy lời như vậy nữa. Rõ ràng anh ấy chẳng có ý gì với chị”.
“Hơn nữa, hiện giờ anh ấy bị mất trí nhớ, nhỡ anh ấy đã lấy vợ sinh con rồi thì sao?”
“Nếu bây giờ chị và anh ấy quen nhau, sau này anh ấy khôi phục trí nhớ thì sao? Nếu anh ấy đã có gia đình, chị sẽ thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác à?”