– Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
– Vậy thì không tới nỗi, nếu thật sự muốn đối phó hai người bọn họ, không cần Đại cô cô đích thân xuất thủ. Cụ thể là xảy ra chuyện gì, ta còn đang suy nghĩ.
Nếu là Trấn Ất điện muốn gặp Miêu Nghị, ngay cả Dương Khánh cũng không ngăn được, tự nhiên Tần Vi Vi cũng chỉ có thể làm theo.
Quay trở về đình viện phân cho người Trấn Hải sơn nghỉ chân, Tần Vi Vi tập trung bọn họ lại phát lệnh:
– Ngô Đồng, Miêu Nghị, hai người các ngươi theo ta hộ tống phủ chủ đi Trấn Ất điện, những người khác trở về trấn thủ địa bàn mình.
Đây là quy củ cũ, hàng năm cơ hồ cũng là như vậy, các lộ sơn chủ sẽ mang theo hai tên thủ hạ đắc lực hộ tống phủ chủ đến Trấn Ất điện.
Bất quá nàng vừa hạ lệnh như vậy, lại có không ít người cảm thấy có vẻ kinh ngạc.
Miêu Nghị ít nhiều gì cũng có vẻ ngạc nhiên, vì sao gọi mình cùng đi Trấn Ất điện, không phải là năm ngoái mang theo Công Tôn Vũ sao?!
Bất quá sau đó hắn tự cho là mình đã hiểu xảy ra chuyện gì, đầu tiên là mình chứng minh thực lực của mình, tự nhiên được coi là một kiện tướng đắc lực của Trấn Hải sơn, có tư cách theo cùng hộ tống phủ chủ. Tiếp theo là nhân mã dưới tay mình đông nhất, có khả năng rời khỏi động nhất, bất quá không mang theo Công Tôn Vũ cũng làm cho hắn hơi cảm thấy bất ngờ.
Công Tôn Vũ cũng có vẻ sững sờ, ngoài dự liệu của y, tức thì tiến lên một bước chủ động chắp tay xin:
– Sơn chủ, thuộc hạ nguyện đi theo sơn chủ!
Một vị động chủ khác là Ngô Đồng cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta, toàn bộ Nam Tuyên phủ đều biết quan hệ giữa sơn chủ cùng Công Tôn Vũ, y cũng có ý thành toàn cho người ta, đang muốn chắp tay nhường lại.
Ai ngờ Tần Vi Vi không khách sáo chút nào cắt lời:
– Cứ định như vậy, không cần nhiều lời!
Lúc nói thế, ánh mắt nàng như có như không liếc nhìn phản ứng Miêu Nghị.
Vẻ mặt Công Tôn Vũ cứng đờ, chỉ có thể ngượng ngùng vâng dạ.
Khóe miệng Miêu Nghị cũng đang giật giật cố nhịn cười, đoán chừng là bị mình không cẩn thận nói toạc móng heo ra, sơn chủ Đại nhân đang cố ý tị hiềm, càng như vậy càng chứng tỏ hai người bọn họ có vấn đề, có tật giật mình, gian phu dâm phụ giả bộ làm gì chứ!
Tên này đã có thành kiến từ trước, muốn thay đổi rất khó khăn, cho nên nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Dường như Tần Vi Vi đã hiểu được ý nghĩ xấu xa của Miêu Nghị qua dáng vẻ cố nhịn cười của hắn, bởi vì ý vị châm chọc thật sự là quá nồng đậm. Dường như nàng có làm gì cũng vô dụng, âm thầm siết chặt hai quả đấm, khẽ cắn cắn môi, nhanh chóng quay đầu đi, nếu không sợ mình không nhịn được bạo phát…
———–
Chủ nhân trên bảo tọa Thường Bình phủ đã đổi người khác, thị nữ đứng ở hai bên cũng đổi.
Mặc dù tu vi hai vị thị nữ của Chương Đức Thành không phải là thấp, đều đạt tới Bạch Liên bát phẩm, nhưng vẫn bị Dương Khánh giết chết không chút lưu tình.
Thân là thị nữ của phủ chủ một phương, đương nhiên là hết sức oai phong, nhưng cũng có mặt trái vô cùng hung hiểm.
Là tâm phúc trong tâm phúc của chủ nhân, trong lãnh địa một phương ngoại trừ chủ nhân ra, người có địa vị cao kế tiếp chính là các nàng. Dù là người phía dưới địa vị cao hơn nữa gặp các nàng cũng phải cung cung kính kính hô một tiếng cô cô, địa vị và thành tựu của các nàng hoàn toàn đến từ chủ nhân của mình.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, một khi chiến bại, người thắng sẽ không thể nào lưu lại người như vậy, giữ thứ người như thế ở bên người quá nguy hiểm. Thân là tâm phúc của người tiền nhiệm, rất có khả năng bọn họ sẽ tìm được cơ hội báo thù cho chủ cũ.
Cho nên loại thị nữ này chỉ cần đi theo một chủ nhân, cơ hồ chính là cả đời, người khác có thể đầu hàng, mà dù có đầu hàng cũng vô dụng, vẫn là chết, chỉ có thể sống chết theo chủ nhân mình.