“Em cũng không lỗ vốn.” Anh lại bổ sung thêm một câu.
Tô Nhã Kỳ sửng sốt trong chốc lát, để rồi ngay sau đó bị lời nói của anh kích thích tới mức vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt thanh tú hừng hực lửa.
“Chú Hoắc!” Giọng điệu của cô cực kỳ không tốt: “Chú, chú, chú, sao chú có thể nói như vậy, cháu, cháu, cháu gọi chú là chú đấy!”
Trong giây lát, nghe thấy câu hỏi đầy bất mãn của cô, anh nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
“Lần sau không được bơi một mình có biết chưa?” Anh không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển chủ đề.
“Vâng ạ!” Tô Nhã Kỳ cũng là người đơn giản, cô cứ như vậy mà bị anh chuyển để tài, đã vậy còn hùa theo anh.
“Ngoan lắm, ăn no rồi thì trở về phòng làm bài tập, lát nữa tôi lên kiểm tra.”
“Hả? Làm sao chú biết cháu có bài tập?” Tô Nhã Kỳ nhướng mày.
“Một đề cũng không được giải sai, nếu không, từ nay về sau cũng không cần phải tới trường nữa!” Lúc này giọng điệu của anh trở nên nghiêm trọng.
Tô Nhã Kỳ bật dậy, có chút vội vàng nói: “Cháu, cháu sẽ không làm sai!”
Vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển ghế ngồi, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Cô sẽ không bao giờ làm sai đâu!
Cô sẽ không bao giờ để quyền lợi được tới trường của mình bị cướp mất đâu!
Người đàn ông nhìn cô chạy đi như một con thỏ thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bữa cơm tối nay cũng khá ngon.
Mặc dù Tô Nhã Kỳ chưa bao giờ tới trường thế nhưng, mấy năm nay bố cô cũng dành cho cô tất cả tình yêu thương, đồng thời cho cô mọi nguồn lực tốt nhất. Vì vậy thành tích của cô trước giờ luôn tốt.
Quay về phòng, cô cầm lấy bài tập ngày hôm nay, nhẹ nhàng điền đáp án vào.
Với những đề bài như thế này cô rất tự tin vào bản thân mình.
Sau nửa giờ, toàn bộ bài tập đều được hoàn thành.
“Hứ, không có bài tập nào mà mình không làm được cả.” Cô nhếch môi cười để lộ ra má lúm đồng tiền của mình. . Ngôn Tình Tổng Tài
“Hửm, phải không?” Một giọng nói tràn đầy nghi ngờ đột ngột vang lên sau lưng cô.
Tô Nhã Kỳ hoảng loạn hét lên, theo bản năng quay đầu lại.
Nhưng ai biết, khi cô vừa quay đầu lại, môi của cô cứ như vậy mà chạm vào môi của người kia.
Môi chạm môi, mắt chạm mắt.
Tô Nhã Kỳ sợ tới mức vội vàng ngồi dậy, cũng may Hoắc Vũ Hạo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô. Giây tiếp theo, cô vội vàng đứng dậy rồi tránh sang một bên.
Tay cũng không dám chạm vào môi của mình, càng không biết là nên chạm vào nó hay là chùi đi. Dù sao toàn bộ hành động của cô đã thể hiện sự rối rắm và bối rối của mình.
Hoắc Vũ Hạo hơi nhíu mày, mỉm cười rồi không nói gì.
Tô Nhã Kỳ cắn cắn môi, cúi đầu, cảm thấy rất xấu hổ: “Chú… Chú Hoắc, chú vào lúc nào…”
“Tôi vừa vào, em làm xong rồi à?” Giọng điệu anh vẫn như thường, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tô Nhã Kỳ gật đầu, chỉ vào bài tập đã làm xong trong sách giáo khoa: “Làm, làm xong rồi, chú, chú có muốn kiểm tra không?”
Hoắc Vũ Hạo không nói gì, chỉ nghiêng người nhìn sách.
Tô Nhã Kỳ đứng bên cạnh, đầu óc ong ong, bây giờ trong đầu cô chỉ còn mỗi hình ảnh hôn môi…
“Bài này, hình như có chút vấn đề?” Anh chỉ vào một câu hỏi trong sách giáo khoa bằng những ngón tay mảnh mai và hoàn hảo của mình.
Tô Nhã Kỳ vội vàng hồi phục tinh thần nhìn qua.
“Á…” Cô cắn cắn môi, trong lòng có chút sợ hãi.
“Cháu, cháu sẽ sửa ngay lập tức…” Cô nhanh chóng ngồi xuống, cầm bút bắt đầu sửa lại.
Làm sao lại có thể sai chứ?Bài này đơn giản như vậy mà.
Cô cau mày, rõ ràng là khó chịu vì điều đó. Nhưng cô cũng đã nhanh chóng sửa lại chỗ sai.
“Chú Hoắc, lần này thì đúng rồi chứ!” Cô vừa định ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện người đàn ông kia đã cúi người xuống. Anh tựa tay vào bàn đồng thời vây cả cơ thể cô vào trong ghế ngồi.
Mà cả cơ thể anh lại còn tựa vào vai bên phải của cô, toàn bộ hơi thở đều phả lên má cô, dường như chỉ cần một cử động nhẹ là gò má của hai người đều có thể chạm vào nhau.
Tô Nhã Kỳ hoàn toàn không dám động đậy. Lưng cô đã hoàn toàn cứng ngắc như một hòn đá.
“Em xác định là không sai gì sao? Hửm?” Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.
Tô Nhã Kỳ lo lắng nuốt nước miếng, giọng nói vô thức run rẩy: “Vậy, vậy để cháu kiểm tra lại một chút…”
Hoắc Vũ Hạo không nhúc nhích, khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của con thỏ nhỏ này anh cảm thấy dường như có người đang chọc vào đầu mình, cảm giác này thật kỳ lạ.
Vài phút sau.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chú Hoắc, cháu kiểm tra xong rồi, không có lỗi sai nữa.” Cô nói xong thì quay đầu lại nhìn anh.
“Em chắc không?” Người đàn ông đó quay đầu lại nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Tô Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cả người đều sững sờ. Lúc này, khoảng cách giữa hai người không vượt quá một ngón trỏ. Đó là lần đầu tiên cô nhìn anh ở cự ly gần như vậy.
Cô biết chú Hoắc là người rất đẹp trai nhưng cô không ngờ rằng ở khoảng cách gần như vậy, anh còn trông hấp dẫn hơn nữa.
“Đúng thế…” Đột nhiên cô cảm thấy có chút bối rối nên nhanh chóng tránh đi ánh mắt của anh, hàng lông mày thì nhíu chặt lại.
Tô Nhã Kỳ à Tô Nhã Kỳ, lúc nãy trong đầu mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao, sao mày có thể cảm thấy chú Hoắc siêu cấp đẹp trai cơ chứ?
Cắn môi, cô vừa hổ thẹn vừa lo lắng, nhất thời máu nóng bốc lên, cả khuôn mặt như lửa đốt, đỏ bừng.
“Nếu em sai ở bất kỳ đâu thì theo như lời anh nói khi nãy, em không được phép tới trường nữa!” Vẻ mặt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm: “Đi học thì phải thực sự nghiêm túc học tập, không phải…”
Anh còn chưa nói xong thì Tô Nhã Kỳ đã vội vã nói: “Cháu thực sự nghiêm túc học tập mà.”
Nói xong, cô nhíu mi, bàn tay nhỏ bé cũng trở nên bất an: “Cháu đã kiểm tra qua rồi. Không sai mà, quả thực không sai…”
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nói gì, cầm lấy cây bút bên cạnh, khoanh tròn vào bài bị sai.
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên nhìn vào đề bài tập đó.
Á… Cái này…
Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng dậy, không nói gì rồi xoay người đi về phía cửa phòng.
Tô Nhã Kỳ ngay lập tức đứng dậy, cô lao tới nắm lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chịu khổ cùng đau đớn.
“Chú Hoắc, chú cho cháu một cơ hội nữa… Lần này cháu sẽ thực sự nghiêm túc học tập mà…”
Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo không nói gì cả. Đôi mắt anh lạnh lùng và cao ngạo, khí chất sâu tựa không thấy đáy đó lại có chút dọa người. Tô Nhã Kỳ không thể chịu đựng được ánh mắt như vậy nên khóc ầm lên.
Hoắc Vũ Hạo: “…”