“Mày có biết vì sao nó không thích trở thành vua của thần chết hay không?”
“Biết chớ.”, Lôi Trí quàng vai bá cổ Vô Ảnh như những người anh em thân thiết, “Nó không thích mấy cái vụ lượm xác của con người. Em nghi do trong máu của nó có một chút dòng máu của con người nên mới có lòng thương xót với đồng loại.”
Vô Ảnh ném tay của Lôi Trí sang một bên, nó tủi thân nhìn Vô Ảnh với ánh mắt hơi ươn ướt khiến gã bất lực đợi nó đi ngang hàng mới bước tiếp. Lôi Trí nhìn thấy Vô Ảnh đứng đợi mình thì nhảy chân sáo tới gần Vô Ảnh, nó vòng tay ôm lấy cánh tay của Vô Ảnh.
Hai người cùng nhau tiền về phía trước trong im lặng. Duy chỉ có Lôi Trí không giữ im lặng được lâu, nó huýt sáo nghêu ngao suốt chặn đường đi.
Thanh Lâm hoàn toàn kiệt sức khi chóng chói cùng lúc với hai thế lực: đám vượn đỏ và cả sát thủ vô song. Khó khăn lắm mới hạ triệt để bọn chúng. Trên người cậu đầy vết thương. Lý do cậu vẫn còn sống chính là nhờ một phần Âm Cẩu đang chảy trong huyết mạch của cậu.
Thanh Lâm nằm xuống đồng cỏ, mặc cho nó cào rách mặt của cậu. Cậu ngửa mặt lên trời nhìn lên ánh trăng khuyết mờ trên cao, nghe nhịp tim của mình đang đập loạn. Không phải đập loạn vì mệt, mà có nguyên do khác. Cậu vẫn chưa định hình được những thay đổi đó là gì.
Đột nhiên, cơ bắp của cậu phình to ra, chiếc răng nanh bắt đầu nhô ra khỏi cái miệng, tai cũng dài ra y như âm cẩu, móng tay chuyển sang một màu đen như mực và dài. Có cái gì đó chạy dọc trên sống lưng của Thanh Lâm, và cậu cảm thấy đau đớn toàn thân. Bên trong dạ dày của cậu như có cả ngàn binh đoàn đang nối đuôi nhau chạy loạn bên trong. Cậu lăn qua lăn lại trên nền đất, ôm bụng ré lên.
Lúc này, xác chết của vượn đỏ lẫn đám sát thủ vô song rải rác khắp nơi. Bởi thế khi lăn tròn trên đó, quần áo của cậu dính luôn cả bùn đất cùng với máu tanh, trong dơ bẩn hơn bao giờ hết.
Thanh Lâm dường như không còn khống chế được bản thân mình nữa, cậu tru lên, tiếng tru lớn đến nổi khiến Nhất Uy, Đổng Cô và Vô Âm kinh hãi nhìn nhau. Họ đã mệt lả người, không thể chống chọi thêm thế lực nữa đâu, mà tiếng tru kia nghe giống loài sói quá, không lẽ Ngọc Tự còn điều khiển cả sói hoang sao?
Trúc Chi cũng nghe được tiếng tru kinh dị của Thanh Lâm. Cô hoảng sợ nhìn sang thấy Thanh Lâm đang chuyển động bằng bốn chân, cậu hướng về phía lăng mộ mà chạy đi. Cô thầm than trời:
“Không phải cậu ấy muốn uống máu người chứ?”, bởi vì cô biết bên trong lăng mộ có cả trăm nạn nhân đều là con người. Và nếu Thanh Lâm uống máu người, Huyết Yêu sẽ không có cách cứu lấy cậu ấy. Cô phải nhanh chóng ngăn cản cậu lại.
Thanh Lâm đột nhiên ngưng tru. Cậu ngửi thấy mùi máu của con người rất nồng, cái mùi này kích động mọi giác quan của cậu. Trong tâm trí Thanh Lâm bây giờ chỉ muốn cắn, xé và uống lấy máu tanh mà cậu đang ngửi được. Vì thế cậu đang di chuyển đến nơi có mùi con người – phía bên trong lăng mộ.
Trúc Chi bị phân tâm nên tạo cơ hội cho Ngân Chi làm cô bị trọng thương. Nó bay lên và dùng hai bàn chân đá thẳng vào ngực của cô khiến cô văng ra xa. Không hiểu sao, vết đạp của Ngân Chi khiến cái áo của cô thâm đen một mảng dài. Cô nhìn xuống chẳng hề thấy vết thương nào trước ngực, nhưng cô cảm nhận được nổi đau như có người vừa cắt vụn lá phổi của mình. Máu trào ra từ miệng của cô không cách nào ngăn lại được.
Ngân Chi vẫn chưa chịu buông tha cho Trúc Chi. Nó vừa tung người lên cao một lần nữa. Trúc Chi buộc phải bỏ qua chuyện của Thanh Lâm sang một bên, tập trung vào ý chí của mình. Cô dùng thần lực khiến Ngân Chi đóng băng trên không trung.
Lục Trung đắn đo không biết nên ám hại Trúc Chi hay không. Hắn nhận thấy Ngân Chi khó mà đối phó với cô nếu như cô ta dùng hết sức. Cô vẫn chưa toàn tâm toàn ý đối phó với Ngân Chi chỉ vì nó là người mà cô trân trọng ư? Hắn muốn xem xem nếu Ngân Chi thực sự giết được cô, cô có đáp trả hay không.
Lục Trung phóng ám khí về phía Trúc Chi hòng cản sự khống chế của cô lên người Ngân Chi. Nhưng Tiểu Bạch nhanh hơn, nó dùng cả người chặn lại tất cả ám khí kia. Khi ám khi chạm đến người Tiểu Bạch thì lập tức tan biến vào không khí.
Tiểu Bạch không vui nói:
“Đừng hòng chen ngang giữa họ, Ái Thiêm.”
Lục Trung hốt hoảng. Đây là lần đầu tiên có người gọi hắn bằng tên thật. Điều này khiến hắn rất quan ngại. Đứa bé trước mặt rõ ràng tuổi đời còn chưa bằng nửa tuổi của hắn, lại có thể biết hắn là ai ư? Nói như vậy Huyết Yêu chắc cũng biết hắn là ai.
“Huyết Yêu biết ta là ai sao?”, Lục Trung dừng động tác hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cười rạng rỡ, không những không đáp lại câu hỏi của Lục Trung mà còn tăng lực đạo trong tay. Nó xoay người tạo một cơn lốc nhỏ phóng vào người Lục Trung. Hắn đành tập trung vào cuộc giao đấu của mình.
Không ai nói với Thanh Lâm rằng, càng dùng nhiều sức mạnh của âm cẩu, càng để độc tố của âm cẩu bên trong con người lâu, càng khiến người đó trở thành người nửa thú nhanh hơn. Ngay cả Lan Anh cũng không biết đến chuyện này.
Bạch Sư ngay từ đầu đã không muốn giữ tính mạng Thanh Lâm lại làm con tin. Lão đương nhiên biết Vô Ảnh không đời nào chịu để Thanh Lâm ở lại mà rời đi một mình. Thế nên, lão chỉ diễn trò. Thực ra, lão muốn cậu ấy theo Vô Ảnh ra thế giới bên ngoài, thế giới con người ngoài kia. Chỉ cần cậu ta khát máu người, lão tự biết cách biến cậu ta thành người của mình.
Bạch Sư cũng không muốn giam giữ Lan Anh lại một chổ, lão cho ả tự do tham quan cái tòa tháp này của lão. Dù sao ả cũng không thể nào thoát ra khỏi nơi này nếu như không có sự giúp đỡ của lão. Lan Anh tuy ngạc nhiên về lòng tốt đáng ngờ này của lão, nhưng vì ả đang bận giải quyết chuyện riêng nên không mấy để tâm lắm.
Bạch Sư nhìn đăm đăm ra đêm đen ngoài kia lẩm bẩm một mình:
“Ý trời. Tất cả đều là ý trời. Chỉ cần thằng nhóc đó uống máu người, ta không tin không thu phục được nó. Độc âm cẩu tự giải trong 48 giờ ư? Đúng là chuyện cười lớn nhất trong đời ta được nghe mà.”
Nhất Uy, Vô Âm và Đổng Cô khó lắm mới cột cả trăm người lại một chổ. Dù cả ba người đều có năng lực, nhưng gơm hết một trăm người bị khống chế cũng chẳng hề dễ dàng. Ai nấy cũng mệt lả người. Khi họ đang chuẩn bị tư thế nghỉ ngơi thì đám người kia dãy dụa khỏi mấy sợi dây lụa, một số còn cố cắn rách nát tấm lụa ra làm tư. Họ bắt đầu di chuyển loạn hơn và có người bắt đầu đi ra khỏi lăng mộ.
Nhất Uy gào lên cho cả ba cùng nghe:
“Phải nhốt họ ở một nơi kín đáo một chút, nơi mà không ai có thể ra vào tùy ý. Sau đó, chúng ta đánh thuốc mê, rồi sẽ giải nguyền cho họ sau.”
Vô Âm hét đáp lời Nhất Uy khi đang vật lộn kéo một tên lại phía mình:
“Ý hay lắm.”, Vô Âm đè tên kia xuống rống lên, “Nhưng anh không rành một nơi nào như thế.”
Đổng Cô vừa đá văng một tên cắn lấy tay cô vừa nói:
“Em biết một nơi. Nhưng chúng ta cần lượng thuốc mê hơi lớn đấy, cả trăm người ở đây chứ có ít đâu.”
“Thuốc thì em có rồi.”, Nhất Uy dùng lụa cột một người khác lại, “Chị nói cái địa chỉ, địa chỉ rõ ràng một chút đi. Em chưa rành vụ dịch chuyển tức thời này.”
Nhất Uy phun một lượng thuốc mê lấy từ Huyết Yêu cho đám người trong lăng mộ. Và chờ cho đến khi họ gục đi thì Nhất Uy, Vô Âm và Đổng Cô sẽ thay phiên nhau dịch chuyển những người này đến địa chỉ sẵn có.
Lúc này, Thanh Lâm từ ngoài chạy vào bên trong (Nhất Uy không nhận thấy lúc này Thanh Lâm đang dùng cả tứ chi để chạy). Đôi mắt cậu đỏ ngầu, nhìn giống bị dại. Cậu rõ ràng đang mất dần lý trí vì mùi máu người khắp nơi trong lăng mộ. Cậu vồ lấy một người gần đó, đề nạn nhân xuống, dùng chiếc răng ranh cắn mạnh vào mạch máu dưới cổ của người ta.