Chuyện gì thế này, không lẽ hành động của Mộ Liên thất bại rồi? Anh ta nhất thời không kịp định thần lại.
Đến khi tỉnh táo lại, anh ta mới cảm thấy có gì đó bất thường, cho dù hành động có thất bại đi nữa thì cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được. Anh ta ẩn nấp ở nơi cao nhất và cẩn thận quan sát mới xác định được thì ra đảo Thiên Diệp đang bị một mục tiêu không rõ tập kích, thật kỳ lạ, không lẽ chiến hạm thật sự tấn công sao? Không hợp lý chút nào.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể để lỡ thời cơ được, anh ta quyết định không chờ Mộ Liên nữa mà chuẩn bị một mình tới nhà giam trước để cứu viện. Không ngờ, ngay khi anh ta chuẩn bị rời đi thì lập tức có hai bóng người xuất hiện trước mặt khiến anh ta hoảng sợ, vội vã dừng lại, nhưng khi nhìn kỹ lại mới biết một người là Mộ Liên, người còn lại là một cô gái mà anh ta không quen biết.
Đông Phương Nhạc nhanh chóng thấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Mộ Liên trong bóng tối dùng tay ra hiệu thắng lợi: “Nhiệm vụ hoàn thành, lão già đó yên giấc rồi.”
Đông Phương Nhạc vui vẻ nói: “Tốt quá.”
Lúc này, anh ta mới thấp giọng hỏi Mộ Liên: “Người này là?” Anh ta chưa từng thấy Lưu Tử Thần, tất nhiên là không biết rồi.
“Người này là chị đại của Bắc Đình…” Mộ Liên giới thiệu sơ lược về đối phương cho hai người nghe, Đông Phương Nhạc mới biết Lưu Tử Thần chính là người ở giữa đứng ra hòa giải, có điều, Lưu Tử Thần không báo tin tức Kha Hoằng Hữu đã chết cho Đông Phương Nhạc nghe, chị đã gặp anh tài xế này một lần ở quảng trường Vạn Thánh rồi, cái tên Đông Phương Nhạc, chị cũng đã từng nghe qua nhưng lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp, vì vậy chị giữ kín chuyện này theo bản năng.
Lưu Tử Thần chỉ kinh ngạc nói: “Không ngờ anh chính là thuyền trưởng Đông Phương.”
Đông Phương Nhạc nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó liền nói: “Là ai gây ra động tĩnh lớn đến vậy nhỉ, thật là kỳ lạ.”
Mộ Liên cũng không rõ, nói: “Tôi vừa mới tiêm cho lão già kia 10 mg thuốc an thần, thấy lão ta ngủ rồi mới đi, trên đường tới đây, chúng tôi còn hết sức cẩn thận, chỉ sợ gây chú ý cho người khác. Không ngờ tốn công tốn sức một hồi, trên đảo lại loạn cào cào cả lên, tôi còn tưởng là anh giở trò quỷ gì, chơi trò giương đông kích tây, nói vậy tức là anh cũng không biết gì sao?”
Mộ Liên hơi lo lắng, nói: “Nghe tiếng động này thì hình như cả bốn phương tám hướng đều đã phát nổ rồi, thật khủng khiếp.”
Đông Phương trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: “Bây giờ không để ý nhiều như vậy được nữa, cứu người trước mới quan trọng.”
“Được.” Mọi người không trì hoãn nữa, thừa dịp đối phương không còn hơi sức đâu để chú ý, trong ánh lửa chập chờn như ma trơi, họ nhanh chóng đi tới nhà giam.
***
Đi hơn mấy cây số.
Mấy người Lý Nhất Đình đang mai phục ở chỗ cầu đá lại nhận được một tin báo vừa rõ ràng vừa đáng kinh ngạc, nó được gửi tức tốc từ cảnh sát Chương Kiến An ở trạm thông tin Lê Sa Hào: “Biên đội chiến hạm Hải quân đột nhiên bị đảo Thiên Diệp tập kích, bây giờ đang tiến hành áp chế hỏa lực của đảo Thiên Diệp.
Lý Nhất Đình cũng hơi sững sờ, ông không ngờ đảo Thiên Diệp lại hung hãn tàn bạo, hơn nữa lại có thực lực và can đảm đến vậy, dám chủ động công khai công kích chém giết chiến hạm nước ông như vậy, chiến hạm là lãnh thổ di động, làm vậy tức là tuyên chiến rồi! Tuy ông đã từng chứng kiến uy lực đại bác của đảo Thiên Diệp nhưng cũng chỉ là tập kích một chiếc ca nô vốn không có sức đánh trả mà thôi, không lẽ sau lưng đảo Thiên Diệp còn có “ô đù” gì sao, lại dám dự định tiêu diệt đội tàu chiến sân bay như vậy, rốt cuộc đây là quyết sách sai lầm của Haraji Heihachirou hay là lão ta căn bản không hề sợ hãi, hoàn toàn không thèm để năng lực phản kích của đội tàu chiến sân bay hải quân Trung Quốc vào mắt? Thế cục bây giờ thật sự khá kỳ lạ.
Mạch suy nghĩ trong lòng Lý Nhất Đình như tia chớp xoay vòng, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng lạnh.
“Minh Nguyệt, em ở lại đây tiếp ứng cho bọn anh. Đảo Thiên Diệp bây giờ bị tập kích, phòng thủ ở phía này tất nhiên sẽ trống không, anh, đội phó Cao và cảnh sát Chương sẽ xông qua cầu đá, đánh chiếm hai trạm gác thử xem.” Ông cảm thấy mình không nên bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này được.
Thẩm Minh Nguyệt hơi lo lắng, nói: “Cứ xông qua như vậy liệu có nguy hiểm quá không?”
“Chỉ cần không có viện binh, mấy trạm gác nhỏ này căn bản không thành vấn đề, hiện tại chỉ hy vọng nhóm Mộ Liên hành động thuận lợi thôi.” Lý Nhất Đình bình tĩnh nói.
Thẩm Minh Nguyệt nhắc nhở ông: “Hôm nay, chị Tử Thần lên đảo nhưng vẫn chưa trở về, các anh tuyệt đối đừng manh động, kẻo bọn họ chó cùng rứt giậu đấy.”
Lý Nhất Đình gật đầu: “Em yên tâm, nếu hành động thuận lợi, sau khi bọn anh và tứ ca gặp nhau sẽ lập tức tập kích đội tuần tra của họ, cướp vài vũ khí đạn dược của họ trước. Chỉ cần chúng ta có hỏa lực đầy đủ, anh tin chắc chuyện cứu Tử Thần sẽ không thành vấn đề đâu.”
“Hy vọng là vậy.” Thẩm Minh Nguyệt lặng lẽ lẩm bẩm, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Tĩnh như bàn thạch, động như thỏ chạy, những con người đã từng tung hoành khắp nơi này không hề do dự, hành động cực kỳ nhanh chóng. Điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt là sau khi bọn họ quyết đoán chạy qua cổng trạm gác thứ nhất đến cổng trạm gác thứ hai, ngay cả một bóng người cũng không có. Xem ra đảo Thiên Diệp đột nhiên bị tập kích quân sự, nên tất cả binh lực đều đã bị điều động tới các trận địa phòng ngự, ngay cả trạm gác cũng bị vứt bỏ trong lúc hỗn loạn, đây là chuyện khiến đoàn người Lý Nhất Đình bất ngờ nhất, bọn họ đoán rằng có lẽ hiện tại đang trong tình trạng không có người chỉ huy, vậy chắc chắn là hành động của Mộ Liên đã thành công! Suốt đường đi đều được “bật đèn xanh” khiến mọi người vui mừng không ngớt, trực tiếp lao nhanh.
Nhắc tới chuyện này cũng thấy thật khéo, mọi người vừa vượt qua cổng trạm gác cuối cùng thì gặp được nhóm Đông Phương Nhạc vừa phá vòng vây ra ngoài, ban đầu nhìn thấy một nhóm bóng đen mười người đột nhiên xuất hiện khiến Lý Nhất Đình sợ hết hồn, chờ tới khi thấy rõ là đoàn người Trần Thiên Vũ thì không khỏi mừng rỡ, xem ra mọi cảnh báo đều đã được giải trừ, hai người đấm nhau một cái nhưng không nói gì cả.
Lý Nhất Đình thấy Lưu Tử Thần bình an vô sự thoát khỏi hiểm cảnh thì lòng ông mới thấy nhẹ nhõm, ông khẽ nói với Trần Thiên Vũ: “Chúng ta rút lui khỏi đảo Thiên Diệp trước nhé?” Mọi người không có ý kiến gì, tình hình bây giờ rất không ổn định, nếu đã đạt được mục đích thì rời khỏi đảo Thiên Diệp chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Lúc mọi người dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đảo Thiên Diệp thì đảo Thiên Diệp đã biến thành một biển lửa khiến người khác kinh sợ. Điều khiến người ta không giải thích được là dường như tất cả mọi thiết bị quân sự của đảo Thiên Diệp đã nằm trong trạng thái tê liệt, mọi người đứng ở một nơi cao và xa lén lút quan sát cảnh oanh tạc, vừa vui mừng vì sống sót sau tai nạn, vừa không ngừng kinh ngạc với kết quả này, rốt cuộc là lực lượng nào lại có thể dễ dàng hủy diệt đảo Thiên Diệp – một nơi vừa nghe đã khiến người ta sợ mất mật như vậy chứ?
Tuy Lý Nhất Đình cũng biết đại khái tình hình chiến đấu thực tế của hai bên, nhưng một nỗi băn khoăn lớn hơn nữa đang lặng lẽ hình thành trong đầu ông.