Cao ngạo, lạnh nhạt, không có một tia cảm tình.
Đôi mắt màu vàng nhạt không hề gợn sóng của hắn quét về phía màn chơi.
Vô số thế giới trò chơi giống như quả cầu ánh sáng lơ lửng giữa hư không, phảng phất như một khoảng trời đầy sao.
Trong khoảng trời sao đó có tảng lớn bóng đen đan xen, số lượng rất nhiều, làm người ta không kịp nhìn.
Phát hiện ra màn chơi hỗn loạn, trên mặt hắn vẫn không có bất luận cảm xúc gì, tựa hồ trên thế giới cũng không có bất luận chuyện gì đáng giá cho hắn để ý.
Đôi mắt chúa tể đảo quanh qua vô số thế giới trò chơi.
Hơi thở Kẻ Bội Nghịch không chỗ nào không ở, làm hắn trong lúc nhất thời vô pháp tìm kiếm đến nguồn gốc hơi thở.
Hắn nhẹ giọng nói: “Là…… Ngươi sao?”
——
Trước mắt Tiêu Lam là một mảnh đen tối chưa bao giờ gặp qua.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, hóa ra màu đen cũng có thể đen đến thuần túy như thế, điều này làm cậu cảm thấy, màu đen trước kia mình nhìn thấy đều chỉ có thể coi như màu xám mà thôi.
Xung quanh không có một chút âm thanh.
Tiêu Lam chỉ có thể nghe được hô hấp và tim đập của mình rõ ràng.
“Lạc?” Tiêu Lam nhịn không được mở miệng.
Màu đen trước mắt đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Đã không còn âm thanh khác quấy nhiễu, làm tiếng cười này giống như âm sắc đàn cello, có vẻ đặc biệt nổi bật.
“Tôi đây.” Nơi phát ra âm thanh chính là ở ngay phía trước, nhưng vừa rồi Tiêu Lam lại không hề phát hiện.
Tiêu Lam nhìn về phía trước: “Anh đã khôi phục rồi sao?”
Lạc nói: “Cũng không kém bao nhiêu.”
Tiêu Lam: “Chúa tể có phát hiện anh không?”
Lạc: “Tạm thời sẽ không, tôi làm một chút động tác nhỏ quấy nhiễu hắn.”
Thấy Lạc chậm chạp không hiện thân, Tiêu Lam nói: “Anh làm sao vậy? Sao không ra đây?”
Lạc hỏi lại: “Tiên sinh muốn nhìn thấy tôi sao?”
Tiêu Lam không rõ hắn vì sao muốn hỏi như vậy: “Đương nhiên……”
Giọng Lạc lại gần hơn một chút: “Vậy…… Như em mong muốn.”
Trước mắt Tiêu Lam, đen nhánh tựa như thủy triều rút đi, gương mặt Lạc từ một mảnh màu đen hiển hiện ra.
Trong thế giới đen nhánh một mảnh rõ ràng là không có nguồn sáng, nhưng Tiêu Lam lại có thể thấy rõ hết thảy.
Đôi mắt Lạc không hề ngụy trang, trở về sắc vàng nhạt, trong ánh mắt tất cả đều là ảnh ngược Tiêu Lam.
Trên người cũng không mặc bộ vest màu đen trước đó thường thấy, hắn giống như quy hoạch lại tân sinh, cả người không mảnh áo che thân.
Thân thể chặt chẽ mang theo đường cong lưu sướng, theo động tác hắn vẽ ra độ cung xinh đẹp.
Mái tóc đen nhánh như mực của Lạc trở nên rất dài, cứ như vậy rối tung, có vài sợi không nghe lời từ đầu vai hắn chảy xuống, mang theo tầm mắt người quan sát đong đưa theo động tác của chúng.
Hết thảy làm hắn nhìn qua có loại tuấn mỹ yêu dị thoát ly khỏi giới hạn túi da loài người.
Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình có hơi nhanh.
Cậu cưỡng bách chính mình kéo suy nghĩ về lại chính sự: “Vậy…… Chúng ta…… đi trước đi……”
“Không vội……” Nói rồi, Lạc duỗi tay đè lại đầu vai Tiêu Lam.
Theo động tác của hắn, bóng đen xung quanh ngưng tụ lên, xây dựng ra một vương tọa hoa lệ ở phía sau Tiêu Lam.
Vương tọa kia toàn thân đen nhánh, trải rộng điêu khắc tinh tế đẹp đẽ, giống như tác phẩm của ngủ say giữa dòng sông dài lịch sử.
Lạc hơi hơi dùng sức trong tay, làm Tiêu Lam theo lực của hắn ngồi lên vương tọa.
Trong lòng Tiêu Lam dâng lên một dự cảm không ổn: “Anh ——”
“Suỵt.” Lạc nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm lên môi Tiêu Lam, “Đây là vị trí chuẩn bị riêng dành cho tiên sinh.”
Nói xong, đôi tay Lạc chống lên tay vịn vương tọa, vây Tiêu Lam vào khe hở nho nhỏ giữa chính mình và vương tọa.
Có điều, Tiêu Lam vốn dĩ cũng đã ở trong thế giới màu đen của hắn rồi. Lần này chỉ là càng thêm không đường nào để chạy thoát mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Lam trên vương tọa: “Tiên sinh, em có bằng lòng trở thành người khế ước linh hồn duy nhất của tôi không?”
Tiêu Lam sửng sốt: “Khế ước linh hồn?”
Tuy rằng đều có hai chữ khế ước như người chơi khế ước, nhưng cái này nghe lên có vẻ không quá giống nhau nha.
Lạc: “Khi sức mạnh của các người chơi đến một trình độ nào đó là có thể tự thức tỉnh, giải khóa hình thái sinh mệnh mới.
Mà khế ước lại là mượn dùng sức mạnh của tôi và chúa tể, đẩy nhanh quá trình này. Đương nhiên, nếu mượn dùng sức mạnh của chúng tôi thì sẽ sinh ra liên hệ với chúng tôi, đồng thời cũng yêu cầu chi trả cái giá nào đó.”
Nói vậy, cái giá của chúa tể chính là làm tất cả người chơi khế ước đều cần phải nghe hắn ta sai phái.
Tiêu Lam nói: “Vậy…… cái giá của anh thì sao?”
Lạc để sát vào bên tai Tiêu Lam, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thân thể Lạc gần như muốn dán lên người cậu: “Chắc là tiên sinh đã đoán được, không phải sao? Khế ước linh hồn luôn khác biệt.”
Tiêu Lam cảm giác nơi bị hơi thở của Lạc quét qua tức khắc khô nóng lên.
“Thật ra tiên sinh em vốn đã có thể bằng lực lượng của chính mình đột phá đến thức tỉnh, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi.” Lạc đột nhiên xoay đề tài, “Có điều, thời gian của chúng ta hình như không nhiều lắm……”
Hiện tại chúa tể đã thi hành kế hoạch làm Thế Giới Hàng Lâm bao trùm lấy hiện thực lần nữa, vô số người đang bị kéo vào địa ngục, thời gian của bọn họ cũng xác thật không nhiều lắm.
Phương thức nhanh chóng nhất bày ra trước mặt Tiêu Lam chính là tiếp nhận Lạc khế ước, nhanh chóng tăng lên sức mạnh của chính mình.
Tiêu Lam cảm giác mình bị ép kịch bản: “……”
Không buông tha hết thảy điều kiện có lợi đối với chính mình, gia hỏa Lạc này thật đúng là tiểu thiên tài đàm phán mà.
Vầy liệu có phải được xưng là lấy việc công làm việc tư hay không?
Lạc tiếp tục dụ dỗ: “Trước đó tiên sinh hình như có nói qua muốn nghe tôi ca hát? Không bằng ngay bây giờ đi……”
Tiêu Lam cảm giác càng không ổn, cậu có ý đồ chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện mình không còn đường thối lui.
Còn không đợi cậu nói chuyện, tiếng ca của Lạc cũng đã vang lên bên tai cậu.
Đó là một bài hát không có ca từ, âm điệu mờ mịt xa xưa, lại làm người mê say, phảng phất như bọn thủy thủ bị lạc trên biển, giữa một mảnh sương mù nghe được nữ yêu dụ hoặc.
Ý thức của Tiêu Lam cũng không được phiêu xa theo tiếng ca này.
Không biết khi nào, tiếng ca dừng lại.
“Dễ nghe không?” Lạc nhẹ giọng dò hỏi.
“Ừ……” Tiêu Lam cảm giác chân mình có hơi mềm, không khỏi may mắn còn may là mình ngồi trên ghế.
Đây chẳng lẽ mới là uy lực chân chính của tiếng ca Sarah sao?
Đầu ngón tay thon dài của Lạc nâng cằm Tiêu Lam lên, làm cậu đối diện với mình.
Con ngươi vàng nhạt của hắn lóng lánh cảm xúc nào đó không thể nói rõ: “Em có bằng lòng tiếp nhận tôi không, tiên sinh?
Từ đây, đánh vỡ gông cùm xiềng xích vốn có của sinh mệnh, cùng chung sức mạnh cùng nguy hiểm, nhưng mà…… Em sẽ vĩnh viễn không có cơ hội thoát khỏi tôi nữa.”
Tiêu Lam cảm giác bản thân mình phảng phất như bị người trước mắt bắt lấy.
Cậu bị đối phương giam cầm lại, không đường thối lui.
Chuyện này nghe ra tựa hồ rất nguy hiểm, nhưng trái tim Tiêu Lam lại chợt tăng tốc lên.
Lúc này cậu mới biết được, hóa ra chính mình đối với Lạc kỳ thật còn có một loại khát vọng càng sâu thẳm hơn, bọn họ đều đang khát vọng càng tiến thêm một bước, làm đối phương mỗi một tấc đều lây dính dấu vết của mình thật sâu.
Cuối cùng, tuy hai mà một.
Tiêu Lam vươn ra cánh tay, chủ động ôm vòng lấy cổ Lạc: “Đương nhiên.”
Thân thể hai người lần thứ hai đến gần, bằng vào nhiệt độ cơ thể, bọn họ đều có thể rõ ràng mà cảm giác được khát vọng lẫn nhau.
Trong một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại hơi thở giao triền.
Tiêu Lam cảm giác bản thân mình giống như là rơi vào tầng mây, trôi trôi nổi nổi giữa sung sướng.
Quá trình này phảng phất như linh hồn do trời cao sinh ra được lấp đầy lỗ hổng, tựa như trong vũ trụ có một tồn tại có thể hoàn toàn phù hợp với cậu như vậy, chỉ có bọn họ ở bên nhau, sinh mệnh mới là hình thái hoàn chỉnh nhất.
——
Các người chơi còn dừng lại ở màn chơi thình lình phát hiện, không trung vốn trải rộng bóng đen lại một lần nữa xuất hiện biến hóa.
Một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt phủ kín không trung, giống như ánh mặt trời nhưng còn xán lạn hơn nữa, mang theo sức sống bừng bừng.
Luồng ánh sáng vàng này chỉ xuất hiện ngắn ngủi một chớp mắt, đan xen cùng bóng đen, chỉ giây lát đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng lại rót vào lực lượng cho các người chơi tắm gội trong đó.
Người chơi cảm thấy tuyệt vọng với tương lai, ý đồ tự sát đột nhiên thu hồi lại bước chân chuẩn bị nhảy lầu.
Không, mình còn không thể từ bỏ, hiện tại còn chưa đến thời điểm tuyệt vọng.
Người chơi bị quỷ quái vây ẩu sắp ngã xuống bỗng nhiên nắm chặt vũ khí trong tay, trở tay tấn công lên.
Anh ta cảm giác thân thể của mình tràn ngập sức mạnh, rõ ràng còn có thể tái chiến một đợt nữa.
Tình cảnh như vậy phát sinh ở rất nhiều màn chơi.
——
Không biết qua bao lâu.
Tiêu Lam dựa vào lồng ngực Lạc, đầu gối lên bờ vai của hắn.
Một bên là tinh thần lười biếng và thỏa mãn, một bên là sức mạnh sinh trưởng trong thân thể.
Hóa ra khế ước linh hồn là cái dạng này, loại cảm giác tràn đầy sức mạnh này thật sự làm người ta khó có thể kháng cự.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác trong lồng ngực của mình tựa hồ nhiều thêm cái gì đó, vô số sức mạnh đang ùa vào trong đó.
Tiêu Lam duỗi tay che lại ngực mình: “Đây là……”
Giọng Lạc vang lên trên đỉnh đầu cậu: “Là trung tâm của em, nó đang sinh trưởng.”
Không bao lâu, Tiêu Lam liền cảm giác được trên ngực mình, nơi nguyên bản là trái tim ngưng tụ ra một trung tâm.
Trung tâm kia rất giống với Lạc, lại còn mang theo một chút non nớt và yếu ớt.
Đây là một trung tâm mới sinh, chuyên chúc thuộc về Tiêu Lam.
Giờ khắc này, cậu đã đột phá gông cùm xiềng xích sinh mệnh loài người, tiến vào trạng thái sinh mệnh ở chiều không gian càng cao hơn.
Kỹ năng của cậu không còn là do Thế Giới Hàng Lâm cho, mà là hoàn toàn cùng cậu hòa hợp một thể, trở thành năng lực riêng của chính Tiêu Lam.
Đột phá điều kiện hạn chế của kỹ năng, sau này cậu có thể càng thêm tùy tâm tùy ý mà sử dụng nó.
Tiêu Lam nắm lại quyền, thích ứng thân thể mình sau thay đổi: “Sức mạnh căn nguyên của anh là ám, chúa tể chính là quang, nhưng hình như em không giống, rất khó miêu tả ra.”
Lạc duỗi tay vòng lấy cậu: “Tôi và hắn là có sức mạnh căn nguyên trước, sau đó mới từ trong đó sinh ra ý thức. Em không giống, loài người là sinh vật phức tạp, hơn nữa trước có hình thể, có lẽ sức mạnh cũng không thuần túy, hoặc là nói đơn điệu như tôi và hắn đâu.”
Nói rồi, Lạc duỗi tay cắt qua đầu ngón tay của mình.
Máu đen nhánh tức khắc liền từ miệng vết thương hắn trào ra, nhưng máu cũng không nhỏ giọt, mà là hướng về phía trước lơ lửng lên, chậm rãi hình thành một vòng tròn giữa không trung.
Hiểu rõ Lạc muốn làm cái gì, Tiêu Lam cũng vươn tay, học theo động tác của Lạc đồng dạng phóng xuất ra máu của mình.
Máu hai người dung hợp giữa không trung, sau đó lại chia lìa ra, biến thành hai chiếc nhẫn.
Lạc cầm lấy nhẫn cấu thánh từ máu của bọn họ, đem một chiếc trong đó mang lên ngón tay Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng mang một chiếc khác lên tay Lạc.
Lạc cười hôn lên đỉnh đầu Tiêu Lam: “Lúc này đây, dẫu đến tận cùng vũ trụ, em cũng không thể rời khỏi tôi.”
Tiêu Lam ngẩng đầu: “Ai nói là em rời khỏi chứ.”
Hai người nhìn nhau, nhịn không được mỉm cười lên.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lạc liếc về phía nào đó: “Chúng ta cần phải đi rồi, tiên sinh.”
Cùng với lời hắn nói, ánh sáng trắng chói mắt nháy mắt tràn ngập lan ra trong màn chơi.
Ánh sáng trắng khác với luồng sáng vàng trước đó, nó không hề mang đến chút độ ấm nào, có vẻ lạnh băng dị thường mà lại vô cùng cường ngạnh.
Chúa tể dưới bóng đen quấy nhiễu, rốt cuộc vẫn tìm được ngọn nguồn của hết thảy.
Cùng thời gian, gần như tất cả người chơi khế ước cũng nhận được nhiệm vụ, bọn họ sôi nổi chạy tới phó bản mà nhiệm vụ chỉ định ——
‘Tiếng ca của Sarah’.
Lạc nháy mắt thu lại đám mảnh nhỏ trước đó tung ra để quấy nhiễu, một lần nữa hấp thu lại chúng.
Tiếp theo, hắn giơ tay vung giữa không trung một cái, trực tiếp phá vỡ hàng rào Thế Giới Hàng Lâm, mở ra một cánh cửa, con đường đi thông đến thế giới hiện thực.
Vào khoảnh khắc hai người bước vào cửa, ánh sáng trắng chói mắt cũng đi đến điểm cuối bức tường hiến tế.
Lạc mỉm cười lên với ánh sáng trắng trước mắt: “Ta đã trở về.”
Chỉ giây lát, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy nữa.