Lăng Hàn đột nhiên hỏi.
Nam tử kia cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ nói:
– Không sai, ta là Nhị Trảm, bất quá ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không dùng toàn bộ lực lượng, sẽ khống chế ở cấp độ Nhất Trảm, chỉ cần ngươi là Trảm Trần bình thường, ít nhất có thể toàn thân trở ra dưới một đao của ta.
Lăng Hàn cười cười, nói:
– Ta không lo lắng, thế nhưng ta lại lo lắng thay cho ngươi a.
– Ngươi lo lắng cái gì?
Nam tử kia kỳ quái hỏi.
Nữ Hoàng đột nhiên ra tay, một chưởng đập về phía nam tử kia, oanh một cái, trong lòng bàn tay nàng hiện ra một mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, một mảnh đại đạo dài hẹp hiển hiện, lực lượng quy tắc nhộn nhạo, giống như là một Nữ đế vô thượng giá lâm vậy.
Nam tử kia quá sợ hãi, theo bản năng muốn vung đao lên đón đánh, nhưng mà lại có chút do dự.
Hắn sợ nếu như dùng công đối công mà nói, như vậy sẽ lộ ra sơ hở.
Bởi vì một kích này thật đáng sợ.
Chỉ do dự trong nháy mắt, hắn lập tức bỏ qua suy nghĩ đối công, hắn giơ đao lên trước ngực, toàn lực kích phát, muốn ngăn một kích này trước, sau đó lại thừa cơ phản công.
Phanh.
Chưởng lực của Nữ hoàng bắn tới thân đao, chỉ thấy trên thân đao hiện lên một dấu vết bàn tay rõ ràng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ, không thể kháng cự phá tan tất cả chướng ngại vật bộc phát. Nam tử kia bay ngược về phía sau, sắc mặt xám ngoét, sau đó lại trở nên đỏ bừng, phốc một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
– Ta lo lắng thứ này này.
Lăng Hàn cũng đem câu cuối cùng nói ra.
Tuy rằng nam tử kia là Nhị Trảm, nhưng mà chỉ là một thị vệ nho nhỏ của Phó giá, sao có thể là Vương giả được chứ? Mà chiến lực của Nữ Hoàng lại là Vương giả trong Nhị Trảm, cho dù là Bắc Huyền Minh, nàng cũng có thể địch lại, nam tử này… kém quá xa.
Một chiêu đã bại.
Nam tử kia dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Nữ hoàng, ai có thể tin được một Nhất trảm lại có thể dễ dàng đánh bại Nhị Trảm như vậy chứ? Nếu không phải bản thân là người trong cuộc, người khác nói cho hắn nghe, hắn nhất định sẽ không cho là đúng, thậm chí còn chê cười đối phương.
Lăng Hàn cười hì hì nói.
– Tới phiên ta.
Nam tử kia miễn cưỡng đứng đậy, tuy rằng trong lồng ngực đã loạn thành một bầy, thế nhưng hắn vẫn cưỡng ép chịu đựng. Tin rằng dùng tu vi Nhị Trảm của hắn, cho dù bị trọng thương cũng đủ để hoàn thành khảo thí với Nhất trảm.
– Phu quân ta so với ta còn mạnh hơn.
Nữ Hoàng đột nhiên mở miệng, lúc nói những lời này nàng vô cùng bình tĩnh, không hề có ý khoe khoang. Giống như chỉ nói một sự thật tương đối bình thường mà thôi.
Nam tử kia thì sợ tới mức khẽ run rẩy, đinh một cái, đại đao trong tay rơi xuống đất.
Hắn cũng không muốn mất lúc tráng niên nha.
Hai người Lăng Hàn dễ dàng vượt qua đạo khảo thí đầu tiên. Mà phía sau bọn họ, nam nhân dùng đao kia vẫn còn chân run, tại sao lại có đôi phu thê biến thái như vậy chứ?
Nhưng hắn là Nhị Trảm a, Nhị Trảm lão tổ không ngờ lại bị hai người vừa mới tấn chức Trảm Trần làm sợ tới mức rơi mất đao. Có thể thấy được đôi phu thê này đáng sợ như thế nào chứ?
Tốt nhất là vĩnh viễn không gặp bọn hắn là tốt nhất.
Lăng Hàn và Nữ Hoàng tiếp tục thảo luận tới Thập thú thuật của Vạn Thú Tiên vương, Lăng Hàn cũng không có được tiên thuật nguyên vẹn. Nhưng mà bí mật hạch tâm lại có không ít. Mà thứ có thể được bọn hắn để vào trong mắt cũng chỉ là bộ phận hạch tâm ngưng hóa mười đầu Chiến thú mà thôi.
Bọn hắn ai mà không có công pháp tu luyện tới Tiên vương chứ?
Hai người một mặt uống Luân Hồi trà, một mặt tiến hành nghiên cứu thảo luận. Lúc hào hứng còn có thể luận bàn một chút, căn bản không thèm để ý tới việc đi nhanh hay chậm.
Bất quá nửa ngày sau, rốt cuộc bọn hắn cũng đi khảo nghiệm thứ hai.
Chỗ đó có một đống lớn người tụ tập, rõ ràng không phải là đang chiến đấu mà đang đánh cờ.
Cờ vây.
Lăng Hàn chỉ quét mắt một vòng đã phát hiện ra đây không phải là cờ vây tầm thường, quân đen quân trắng dường như có sinh mạng, đều tản mát ra sát ý vô cùng, đặt xuống là tử, bị ăn cũng tử, sát cơ lan tràn, người ý chí không kiên định nhìn vào thậm chí còn bị sụp đổ.