Thấy vậy, cả bốn người đều cau mày.
Rút lui!
Đao Hoàng đột nhiên xoay người, rút lui khỏi biển lôi thiên kiếp đầu tiên.
Ù!
Họ vừa rút lui, biển lôi thiên kiếp lập tức nhỏ lại bốn lần, thậm chí bốn nhóm chín vị Hoàng đế vừa đi ra cũng đột nhiên biến mất theo.
“Đi vào biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành sẽ phải bị động ứng kiếp”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm, nói ra mấu chốt của vấn đề.
“Thiên kiếp này thật lạ”, Tiêu Thần cau chặt lông mày, sau đó lại nhìn hai vị Chiến Vương trong biển lôi, đó là Phụ Vương của hắn ta, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sau bao nhiêu năm như vậy lại được gặp lại ông ở đây, chỉ là hắn nhận ra Phụ Vương, nhưng Phụ Vương không nhận ra hắn.
“Pháp Luân Vương vẫn đang ở trong biển lôi thiên kiếp”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Nếu ông ta ra tay với Diệp Thành thì Diệp Thành không có sức chống trả”.
“Pháp Luân Vương có chín vị Hoàng đế giữ chân rồi, ông ta có mạnh hơn nữa cũng không đấu lại chín vị Hoàng đế đâu”, Đao Hoàng cất lời, hít sâu một hơi: “Chúng ta không vào được nữa, thiên kiếp của Diệp Thành quá kỳ lạ, hấp tấp xông vào có khi còn khiến tình hình của Diệp Thành càng tồi tệ hơn”.
Được! Được lắm!
Khi bốn người đang suy tính thì tiếng cười lớn của Pháp Luân Vương đã vang vọng khắp bầu trời, ông ta nhìn chín vị Hoàng đế Đại Sở đối diện, cười một cách điên cuồng và hưng phấn.
Giết!
Sau tiếng hét rung trời, Pháp Luân Vương bước ra, bất ngờ lao tới, nhưng mục tiêu của ông ta không phải Diệp Thành mà là chín vị Hoàng đế mới xuất hiện.
Vào lúc này, không chỉ phía Đao Hoàng mà ngay cả người trên chiến trường, bao gồm Diệp Thành trong biển lôi cũng đều kính nể Pháp Luân Vương.