– Miễn! Cuồng Sư Tông hừ lạnh.
– Lão phu sợ không trả nổi giá đắt!
Hắn biết Dương Khai đang tán gẫu giết thời gian với hắn, cho nên nhân cơ hội này kiếm chút tin tức, về phần đối phương nói nguyện ý dạy bí thuật, hiển nhiên sẽ đưa ra yêu cầu hà khắc gì đó, Cuồng Sư Tông có ngu mới tin là thật.
– Vậy thì thôi. Dương Khai không thèm để ý.
Bỗng nhiên, Lý Mậu Danh buồn bực đi lên, ôm quyền nói: – Dương huynh, có thể trả lại Khôn Lam Băng Diễm cho ta hay không?
– Khôn Lam Băng Diễm? Dương Khai nhướng mày, suy tư nhìn hỏa điểu, lập tức biết đó là Lam Diễm bị hỏa điểu nuốt.
– Đúng vậy, Khôn Lam Băng Diễm có lợi ích rất lớn với ta, nếu mất đi… Lý Mậu Danh lúng túng.
– Ha ha, Lý huynh nói với ta cũng vô dụng, ngươi phải hỏi nó mới được.
Dương Khai đưa tay chỉ hỏa điểu.
– Dương huynh nói đùa. Khóe miệng Lý Mậu Danh co rúm. – Tuy rằng Lý mỗ không thể nhìn thấu nó là tồn tại dạng gì, nhưng hiển nhiên ngươi là chủ của nó, có trả Khôn Lam Băng Diễm hay không còn không phải một câu nói của Dương huynh… ân, ta có thể dùng một kiện bí bảo cấp Hư Vương trao đổi, như thế nào?
Lý Mậu Danh đề nghị điều kiện này rất đúng trọng tâm, Dương Khai nghĩ nghĩ, nói: – Vậy ta giúp ngươi hỏi xem.
– Đa tạ Dương huynh.
Dương Khai quay đầu nhìn hỏa điểu, mở miệng nói: – Ngươi nghe rồi đấy, ngươi có thể trả lại Lam Diễm cho người ta không? Nguyện ý thì gật đầu, không nguyện ý thì lắc đầu.
Hỏa điểu nhìn Dương Khai, sau đó nhìn sang chỗ khác, bộ dáng xa cách.
Dương Khai ngượng ngùng cười: – Lý huynh ngươi cũng thấy đấy, tánh khí người này không tốt lắm, đại khái là không muốn trả lại.
– Này… Lý Mậu Danh không nói nên lời.
Đúng lúc này, một chiếc chiến hạm bỗng khởi động trên bầu trời, nhanh chóng bay đi, xông phá tận trời, lái về phía tinh không xa xôi.
Thấy cảnh này, Dương Khai liền ôm quyền nói: – Chư vị, Dương mỗ cáo từ, hẹn ngày gặp lại!
Vừa nói, vừa đồng loạt thu hồi huyết thú, hỏa điểu và pháp thân, thân hình thoắt một cái hóa thành một đạo lưu quang, cấp tốc đuổi theo chiến hạm kia.
– Dương huynh, còn Khôn Lam Băng Diễm, chuyện gì cũng phải từ từ a! Lý Mậu Danh cầu xin, đứng tại chỗ hô to, không nhận được hồi âm.
– Sư tổ, cứ như vậy để hắn rời đi? Công Tôn Lương đứng bên cạnh Cuồng Sư Tông, không cam lòng hỏi.
Hôm nay một trận chiến này, chẳng những là sỉ nhục Tử Tinh, càng sỉ nhục Công Tôn Lương hắn, một trận chiến này, hắn tổn thất vô cùng thảm trọng, đương nhiên không muốn từ bỏ như vậy.
Cuồng Sư Tông nghe vậy, không trả lời ngay, mắt lóe tinh quang, dường như đang do dự có nên đuổi giết hay không.
– Không xong, không xong! Bỗng một tiếng gào thất kinh truyền đến, mọi người nhìn lại phát hiện người kia là một phụ tá của Tử Vô Cực Quý Quân.
– Quý lão, đã xảy ra chuyện gì? Tử Vô Cực cố nén khó chịu trong thân thể, lên tiếng hỏi.
– Nhị công tử, Dương tôn giả kia đã cướp sạch kho báu Tử Tinh! Quý Quân la lớn.
– Cái gì? Tử Vô Cực và Cuồng Sư Tông đồng thời biến sắc, những người khác cũng căm phẫn.
– Họ Dương kia sao có thể đi vào kho báu Tử Tinh? Sao hắn có chìa khóa? Người nào dẫn hắn tới?
– Thì ra là thế, ta đã thắc mắc tại sao hôm nay nhị công tử ngươi lại điều những người trông coi kho báu đi, thì ra là nguyên nhân này. Công Tôn Lương âm trầm nhìn Tử Vô Cực. – Ngươi đã sớm thông đồng với hắn?
– Ta… Tử Vô Cực nhất thời khí huyết công tâm, phát hiện không thể chối được, vội la lên: – Hắn nói chỉ lấy một món, ta nào biết hắn lại có lòng tham không đáy, ta còn cố ý để Quý lão đi giám thị.
Quý Quân lập tức xấu hổ: – Ta bị hắn cấm chế lực lượng sau đó đánh ngất xỉu, vừa rồi mới tỉnh…
– Phế vật! Cuồng Sư Tông giận tím mặt, vung tay lên, lực lượng cuồn cuộn tràn ra, đánh bay Tử Vô Cực ra ngoài, sống chết không biết, giận dữ hét:
– Tất cả mọi người đuổi theo cho ta, bất kể giá nào, nhất định phải giết chết tiểu tử kia!
– Rõ! Mọi người đồng ý, rối rít thi triển thân pháp bay đi.
Không lâu sau, trên bầu trời Tử Tinh Thành, hơn mười chiếc chiến hạm Hư cấp thượng phẩm khởi động, trong đó có một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương ở phía trước lãnh đạo, khí thế hung hăng bay vào hư không.
Những người khác có lẽ không biết trong bảo khố Tử Tinh có bảo vật gì, nhưng Cuồng Sư Tông có thể không biết sao?
Thứ khác không nói, nhưng một mảnh lân của Chân Long kia lại là bảo vật vô giá, chính là bảo vật từ khi Tử Tinh sáng lập tới nay, qua nhiều năm như vậy vô số thiên tài Tử Tinh đều muốn luyện hóa Long Lân kia, Cuồng Sư Tông cũng thử qua, nhưng không người nào thành công.
Cuối cùng chỉ có thể đem bỏ xó, để trong kho báu.
Tuy rằng không ai có thể luyện hóa Long Lân, nhưng không có nghĩa là nó không có giá trị, ngược lại, giá trị của nó không thể lường được.
Giờ Long Lân đã bị Dương Khai trộm đi, sao Cuồng Sư Tông có thể từ bỏ? Hắn muốn cùng Dương Khai không chết không thôi.
Tử Tinh Thành hôm nay chấn động, mỗi người đều cảm thụ rất rõ, dư âm chiến đấu của những cường giả Hư Vương Cảnh làm cho võ giả thực lực thấp hơn cảm thấy lo âu, thời khắc này lại thấy nhiều chiến hạm đồng loạt xuất động như vậy, người ngu cũng biết Tử Tinh đã xảy ra đại sự.
Chỉ là không ai biết chính xác có chuyện gì.
Trong tinh không, Dương Khai rất nhanh đuổi kịp chiến hạm của Hằng La Thương Hội, thần niệm truyền âm, cửa chiến hạm mở ra, Dương Khai vọt vào, liền thấy đám người Thần Đồ đang đợi mình.
– Dương huynh! Thần Đồ ôm quyền, thần sắc ngưng trọng. – Ân cứu mạng, Thần Đồ kiếp nầy khó quên, ngày sau nếu có sai phái chỉ cần nói một tiếng.
Dương Khai cười ha hả:
– Thần Đồ huynh nghiêm trọng rồi, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Người một nhà? Thần Đồ lộ vẻ nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Dương Khai khách khí mà thôi.
Bất quá Dương Khai có thể nói như vậy làm cho hắn vô cùng mừng rỡ, biết Dương Khai không vì thực lực tăng lên mà xem thường hắn.