Lại nói ba đại phân thân có thiên phú tương đương với bản thể, bản thể bị tổn thương, hai phân thân khác mất đi lực lượng cho nên khó đạt tới cảnh giới cao hơn.
Ba phân thân nhập lại làm một, Nhiếp Vân trọng thương không ngừng lui về phía sau, không gian dưới chân bị đạp nát như sấm rền, chỉ trong nháy mắt hắn lui lại vài trăm dặm, thân thể đâm vào một thân thể mềm mại.
May mắn lực lượng đã tiêu hao hết, nếu không thân thể này sẽ bị đụng chết, không có khả năng sống sót.
Sợ đối phương bị thương, vội vàng quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn rõ liền sững sờ, không phải Đạm Thai Lăng Nguyệt, mà là Tuyết Tĩnh Nhi được Nhan Chi đưa tới.
Lúc này gương mặt Tuyết Tĩnh Nhi như bông tuyết, trên mặt mang theo một tia huyết sắc, nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân trước mặt:
– Nếu như… Ta có biện pháp tách linh hồn Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra thì sao?
Một câu nói nhỏ nhưng không khác gì sấm sét xuất hiện trong đầu Nhiếp Vân.
– Ngươi nói cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân chấn động, nắm đấm của hắn xiết chặc.
– Ta có biện pháp tách linh hồn của Tu La Vương và đệ đệ của ngươi ra.
Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng ngọc truyền âm.
– Ngươi… Ngươi có biện pháp? Ngươi nói là thực?
Nhiếp Vân có phần không dám tin tưởng.
Linh hồn cộng sinh, ngay cả linh hồn sư Nhan Chi cũng không có biện pháp, tại sao nàng làm được?
– Nàng nói là thật!
Nhan Chi cũng truyền âm cho hắn.
– U Minh Hoàng Vương có thể vứt bỏ tính cách xấu xa chính là công lao của nàng.
– Công lao của nàng… Ý của ngươi Tuyết Tĩnh Nhi có Hồn thạch?
Đầu óc Nhiếp Vân nổ tung, hưng phấn suýt nữa nhảy lên.
Trước kia hắn từng nói với Tuyết Tĩnh Nhi chuyện U Minh Hoàng Vương có thể bóc tính cách ác liệt ra ngoài, từ đó phân linh hồn thành hai, dùng là một loại đồ vật gọi là Hồn thạch, vật này ra đời lúc Hồn giới của Nhan Chi ra đời mới xuất hiện, chỉ có một viên, không tìm được viên thứ hai.
Nàng có biện pháp há không nói rõ, nàng có thể tìm được Hồn thạch thứ hai?
– Ta không có Hồn thạch, cũng không cần tìm Hồn thạch, bởi vì ta bản thân ta chính là Hồn thạch!
Lần này Nhan Chi không nói chuyện, Tuyết Tĩnh Nhi nói.
– Bản thân chính là Hồn thạch?
Nhiếp Vân sững sờ.
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Tuyết Tĩnh Nhi chính là Hồn thạch!
Khó trách Nhan Chi sống trăm triệu năm tại sao có con gái trẻ như vậy, thì ra nàng là Hồn thạch biến hóa, thì ra Hồn thạch tinh phách thành hình và có được thân thể nhân loại.
– Đúng, bản thân ta chính là Hồn thạch, đợi lát nữa ta biến thành bản thể, ngươi trực tiếp đánh vào trong đầu Tu La Vương, ta sẽ nghĩ biện phách tách linh hồn Nhiếp Đồng và Tu La Vương ra!
Tuyết Tĩnh Nhi kiên định nói.
Nàng nói lời này không mang theo chút dao động gì, chẳng biết tại sao Nhiếp Vân nhìn ra khí thế thấy chết không sờn.
– Chẳng lẽ… Cần trả giá lớn?
Nhiếp Vân sững sờ, lập tức hỏi:
– Sau khi tách linh hồn hai người ra, ngươi sẽ như thế nào? Có phải sẽ biến mất không thể sống lại?
– Ta… Ngươi không cần phải xen vào ta, đây là con đường ta lựa chọn, ta sẽ không hối hận.
Sắc mặt Tuyết Tĩnh Nhi lúc này biến thành trắng bệch, ngay sau đó nói:
– Không kịp nói tỉ mỉ, nắm chặt thời gian, đây là phương pháp duy nhất chiến thắng Tu La Vương và cứu đệ đệ của ngươi.
Ba người nói chuyện với nhau toàn bộ thông qua ý niệm, chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc này Tu La Vương đã xông tới lần nữa, hắn mang theo uy thế quân lâm thiên hạ không gì cản nổi.
– Nhanh lên, đừng do dự!
Thấy Tu La Vương đi tới trước mặt, Tuyết Tĩnh Nhi cắn răng một cái, trong người có lực lượng sôi trào sinh ra, linh hồn như là thiêu đốt và phát ra hỏa diễm sáng ngời.