Nàng dừng lại một lát quả nhiên nhìn thấy hai mắt mọi ngươi sáng lên, lúc này nàng mới nói tiếp.
– Hi vọng tất cả mọi người biết quý trọng cơ hội này.
Quần chúng kích động, đừng nói là Quy Nguyên điện. Chỉ cần có thể gia nhập Phó gia đã là vinh quang vô thượng rồi. Đối với Nhất Trảm mà nói, thế lực Tam tinh như là trăng sáng trên bầu trời, xa tới mức căn bản không thể chạm tới.
– Xin hỏi Phó tiên tử, khảo thí này như thế nào?
– Đợi chút nữa chúng ta sẽ đi tới một sơn lâm, mà thứ mọi người cần làm kỳ thực rất đơn giản, trong vòng mười ngày bay qua núi, đi tới bên kia là được.
Phó Hiểu Vân nói.
Nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy, mọi người lại có chút ngưng trọng.
Nếu như Phó gia dễ tiến vào như vậy, như vậy còn có thể coi là thế lực tam tinh sao?
Thế nhưng hiện tại Phó Hiểu Vân chỉ nói như vậy, bọn hắn cũng không thể ép hỏi, đành phải dem nghi hoặc giữ lại trong lòng. Dù sao đợi chút nữa chẳng phải cũng sẽ biết rõ sao?
Tất cả mọi ngươi rời khỏi cung điện, một đường đi lên hướng bắc. Lực lượng quy tắc của tiểu thế giới quá yếu, bình chướng không gian giống như không tồn tại vậy. Bọn hắn chỉ bước vài bước đã vượt qua thiên sơn vạn thủy.
Phía trước mặt bọn hắn là một ngọn núi cao vạn trượng, dài mấy vạn trượng. Thế nhưng núi cao như vậy đối với cường giả Nhất Trảm mà nói, không phải chỉ là chuyện trong một bước hay sao?
– Các vị, xin cầm trang giấy này, đợi lát nữa các ngươi lên tới đỉnh núi, chỉ cần đóng một cái dấu lên trên giấy là được.
Phó Hiểu Vân nói.
– Người tới không có dấu, như vậy cũng không được tính là vượt qua kiểm tra.
Mọi người nhìn nhau, chẳng lẽ khó khăn là ở chỗ lấy dấu sao?
Phó Hiểu Vân lại nói:
– Chư vị, võ đạo tàn khốc, kính xin mọi người suy nghĩ một chút, tránh cho mất mạng ở nơi này.
Nghe Phó Hiểu Vân nói như vậy, sắc mặt mọi người cuối cùng cũng có chút biến hóa.
Khảo thí nho nhỏ này không ngờ lại có khả năng mất mạng hay sao?
– Nếu như không muốn mạo hiểm, như vậy không cần tham dự khảo thí. Nhưng mà nếu như lên núi, sinh tử tự chịu.
Phó Hiểu Vân lạnh nhạt nói.
– Nếu như không có vấn đề gì, vậy hiện tại bắt đầu đi.
Chỉ hơi do dự một chút, đã có rất nhiều người lao ra.
Cả đời võ giả không phải là đấu với thiên địa, đấu với người ta sao?
Lên trên này đánh cược một lần là có cơ hội tiến vào Phó gia. Về sau tiền đồ sẽ rộng mở, nếu không ở lại trong thế lực nhất tinh, như vậy cho dù sống trên mấy ngàn ức, trăm ức thì sao chứ? Cuối cũng cũng không trèo lên cao được, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém rụng.
Mọi người liên tục chạy đi, những đồng bạn do cường giả Trảm Trần mang lại thì ở lại.
Lăng Hàn thu Thiên Phượng thần nữ vào hắc tháp, sau đó cùng với Nữ hoàng chậm rãi từ mặt đất đi lên trên đỉnh núi.
Phó Hiểu Vân nói chỉ cần đóng dấu xong đi sang bên kia là được, cũng không có quy định nhất định phải lọt vào top bao nhiêu. Bởi vậy đương nhiên hai người không cần vội vàng làm gì.
Sau khi bọn hắn đi vài bước, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì tốc độ của bọn họ bị áp chế rất thảm.
Theo lý thuyết đây là một tiểu thế giới bị luyện hóa mà thành, lực lượng quy tắc quá yếu, căn bản không có khả năn trói buộc Trảm Trần cảnh. Thế nhưng tòa thánh sơn này lại hoàn toàn khác, thậm chí so với quy tắc của Tiên vực còn mạnh hơn, khiến cho tốc độ của bọn hắn hạ thấp xuống, nhiều nhất chỉ nhanh hơn người thường gấp trăm lần mà thôi.