Hắn còn mang mấy người Hằng La Thương Hội đi trước mặt Cuồng Sư Tông!
Phát hiện này làm Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương hoàn toàn ngây người, tự hỏi nếu là mình có thể làm được vậy chăng?
Đáp án chắc chắn là không thể, chỉ sợ lúc Cuồng Sư Tông ra chiêu thứ nhất, bọn họ cũng đã thụ thương bức lui.
Trên bầu trời Tử Tinh Thành, Cuồng Sư Tông liên tục biến đổi sắc mặt, không phải lúng túng hay nổi giận mà là ngưng trọng, hắn kinh ngạc nhìn Dương Khai, không nói một lời.
Cách đó không xa, Dương Khai bảo vệ đám người Thần Đồ ở phía sau, lau máu tươi bên mép, hơi ngẩng đầu nhìn lại Cuồng Sư Tông.
Hồi lâu sau, Cuồng Sư Tông mới không đầu không đuôi hỏi một câu:
– Lực lượng không gian?
– Tiền bối quả nhiên mắt sáng như đuốc! Dương Khai toét miệng cười.
– Sao ngươi lại biết lực lượng của thiên địa? Lại còn tinh thông như vậy! Trong lòng Cuồng Sư Tông chấn động mãnh liệt, con ngươi sắp lồi ra ngoài.
Lực lượng không gian, đương nhiên Cuồng Sư Tông có nghe qua, trong Tinh Vực, trong Tử Tinh cũng có người tu luyện lực lượng không gian, nhưng bất quá chỉ là nhập môn mà thôi, căn bản không thể sử dụng lực lượng không gian để đối địch.
Nhưng vừa rồi động tác kia của Dương Khai nói rõ hắn có trình độ sâu sắc về lực lượng không gian, nếu không căn bản không thể thuấn di như vậy, ngưng tụ ra Nguyệt Nhận và hư không hắc động.
Đây quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi.
Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương giờ mới biết vừa rồi Dương Khai vận dụng lực lượng không gian, ý thức được điểm này, hai người nhăn mặt.
Chẳng phải nói lúc Dương Khai đánh nhau với họ còn chưa dùng toàn lực?
Hai đánh một chẳng những rơi vào hạ phong, ngay cả thực lực thực sự của đối phương cũng không bức ra được, chuyện như vậy làm Công Tôn Lương và Lý Mậu Danh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
– Nếu lão tiên sinh đã biết, còn có đủ tự tin đánh bại ta? Bên kia, Dương Khai cười ha ha, gương mặt tự tin. – Nếu ta muốn chạy, thiên hạ này không ai có thể ngăn được!
Nghe hắn nói vậy, Cuồng Sư Tông lại khẽ gật đầu nói: – Lời tuy ngông cuồng, nhưng quả thật ngươi có tư cách nói như vậy.
– Tiền bối biết là tốt, không bằng chúng ta thương lượng, chuyện hôm nay dừng ở đây, ta mang mấy vị bằng hữu rời đi, tiền bối cũng đừng tính toán chuyện lúc trước, vậy được chứ?
– Ngươi đừng có mơ! Cuồng Sư Tông không ngừng cười lạnh. – Quả thật nếu ngươi tinh thông lực lượng không gian, ta muốn giết ngươi là không thể, nhưng… chỉ mình ngươi mà thôi, ngươi mang theo mấy cái của nợ, chẳng lẽ còn có tự tin có thể trốn khỏi truy kích của lão phu, đều là người thông minh, bớt đùa đi.
Dương Khai giật mình, gương mặt bất đắc dĩ nói: – Không ngờ lại bị lão tiên sinh nhìn thấu, vậy phải thế nào cho phải?
Đám người Thần Đồ được Dương Khai bảo vệ nghe vậy, nét mặt kiên nghị, mở miệng nói: – Dương huynh, ngươi đi đi, đừng để ý chúng ta, hôm nay được ngươi cứu, Thần Đồ ta chết cũng không tiếc.
– Thề chết theo nhị công tử, trên hoàng tuyền lộ cũng không tịch mịch! Mấy người khác đều tỏ vẻ không màng sống chết.
Dương Khai nghiêng đầu qua nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười nói: – Yên tâm, nếu đã đến nước này, ta sẽ không bỏ mặc các ngươi, hôm nay mọi người cùng nhau đi!
– Cùng đi? Cuồng Sư Tông cười lạnh. – Tiểu tử ngươi nằm mơ, muốn làm càn ở Tử Tinh Thành sao!
Dứt lời, hắn vung tay lên, tám trưởng lão Hư Vương Cảnh Tử Tinh đồng loạt bay về phía Dương Khai, hai người Lý Mậu Danh và Công Tôn Lương cũng xông tới, trong chớp mắt, mười vị Hư Vương Cảnh đã bao vây đám người Dương Khai, cách đó không xa còn có Cuồng Sư Tông.
Đám người Thần Đồ gương mặt bi thương, ý thức được lần này sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Dương Khai lại cười ha ha: – Có ý tứ, có ý tứ! Khó có được gặp phải nhiều cường giả như vậy, thật là làm cho ta nhiệt huyết sôi trào a, một khi đã như vậy, ta đây liền đại náo một phen!
Cuồng Sư Tông nhướng mày, không biết Dương Khai còn có lá bài tẩy gì, lại vẫn ngông cuồng như trước, không có chút lo lắng.
– Chư vị, nên cẩn thận! Dương Khai cười gằn, hai tay vung lên, miệng quát lớn: – Ra!
Dứt lời, một vật bỗng xuất hiện trên bầu trời Tử Tinh Thành, vật kia vô cùng to lớn, như một tòa núi cao, vừa hiện thân đã che mất ánh sáng, làm cho mọi người chìm trong bong đêm.
– Đây là cái gì? Có người kinh hô.
– Lớn như vậy? Khôi lỗi hình người?
– Đây rốt cuộc là vật gì?
Mọi người nhìn vật to lớn kia, dường như mất khả năng suy nghĩ.
Kia rõ ràng là một hình người cao chừng trăm trượng, giống như núi đá chất thành! Thân mình của nó như được đục khoét, góc cạnh rõ ràng, cảm giác vô cùng cương nghị.
Không cảm giác được khí tức sinh mạng trong cơ thể nó, nhưng lại có một loại uy áp có thể so với Hư Vương tam tầng cảnh tràn ra bốn hướng.
Mỗi một Hư Vương Cảnh đều cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, vô cùng nặng nề.
Những võ giả dưới Hư Vương Cảnh lung lay sắp đổ, thực lực hơi thấp trực tiếp rớt xuống, chỉ có tiếng hét thảm thiết xé tan bầu trời.
Cự vật hai mắt linh động, mười phần linh trí, vừa hiện thân liền rơi thẳng xuống.
Giống như Thiên Ngoại Lưu Tinh rơi xuống.
– Không xong! Cuồng Sư Tông nổi giận gầm lên, mắt thấy pháp thân to lớn của Dương Khai rớt xuống, đang chuẩn bị xuất thủ ngăn trở, bầu trời bỗng tối sầm lại.
Tiếng chim hót réo rắt vang lên, một con hỏa điểu khổng lồ che khuất bầu trời.
Con hỏa điểu như tạo thành từ những ngọn lửa, trong cơ thể mơ hồ còn có sấm chớp lóe lên tạo uy hiếp cực lớn, làm cho lòng người kinh sợ bất an, nó vừa vỗ cánh, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng lên.
Vẫn chưa hết, còn có từng đạo Kim Huyết Ti bắn ra, tiếng thú rống liên tiếp vang lên, đại quân huyết thú xuất hiện trong hư không.
Lôi Viêm Phi, Vĩ Quan Xà, Chu Cấn Điểu, Tinh Hoàng Quy, Bát Nhãn Ma Thiềm, Lôi Phách Tử Thiên Báo…
Nhiều vô số, trừ Cương Viêm Quỷ Chu bị Dương Khai lưu lại Thông Huyền đại lục để trấn thủ Cửu Thiên Thánh Địa ra, toàn bộ huyết thú của hắn đều xuất động, mỗi một con huyết thú đều tản ra lực lượng dao động cường đại, không yếu hơn cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, gần hai mươi con huyết thú hội tụ lại, khí thế cuồn cuộn như sắp phá tan mọi thứ.