Dương Khai kinh ngạc: – Thế nào? Lão tiên sinh cảm thấy cái chết của Tử Long có liên quan đến ta?
Cuồng Sư Tông cười lạnh: – Mặc dù ngươi rất cao, nhưng nếu muốn giết Tử Long còn chưa đủ tư cách, nếu không sao lão phu còn nói nhiều với ngươi? Sớm đã lấy mạng ngươi, báo thù cho Tử Long.
– Lão tiên sinh mắt sáng như đuốc!
Dương Khai tỏ vẻ kính nể, sau đó thần sắc lại trở nên trầm thống nói: – Tử Long huynh chết dưới Thất Diệu Bảo Quang, không phải do người làm!
– Thất Diệu Bảo Quang! Cuồng Sư Tông biến sắc, hiển nhiên cũng biết Thất Diệu Bảo Quang là tồn tại dạng gì, năm đó hắn đã đi qua Thất Lạc Chi Địa, biết chỗ lợi hại của Thất Diệu Bảo Quang, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: – Nếu là như vậy, là do hắn không cẩn thận.
– Sau khi Tử Long huynh chết, ta lượm nhẫn không gian của hắn, Tôn Giả Lệnh kia… Ha ha… Dương Khai cười giễu.
– Nói vậy, ngươi không phải tôn giả Tử Tinh? Công Tôn Lương không nhịn được nổi giận quát.
– Đại trưởng lão thứ lỗi, thứ lỗi! Dương Khai ôm quyền cười ha hả.
– Tức chết lão phu! Công Tôn Lương tức giận suýt nữa nổ tung.
Cuồng Sư Tông lạnh lùng nhìn hắn, lại nhìn Dương Khai nói: – Tiểu tử, nếu ngươi không phải tôn giả Tử Tinh, lại giả danh lừa bịp, hủy Tử Tinh Thành, tội không thể tha thứ!
– Đây không phải lỗi của ta! Dương Khai oan uổng nói.
– Nếu không có ngươi, sao chuyện lại tới nước này! Cuồng Sư Tông nhìn Dương Khai, ánh mắt nổi sát khí.
Dương Khai âm thầm cảnh giác, vận chuyển thánh nguyên, chuẩn bị tùy thời phản kích.
Nhưng không ngờ Cuồng Sư Tông lại không lập tức hạ thủ, mà chỉ nói: – Tiểu tử, lão phu cho ngươi hai con đường, một là lão phu giết ngươi, nghiền xương ngươi thành tro, an ủi tổ tiên Tử Tinh trên trời! Hai là gia nhập Tử Tinh, trở thành một phần tử của Tử Tinh, ra sức cho Tử Tinh! Ngươi chọn đi!
Dương Khai mỉm cười nói: – Lão tiên sinh sao phải làm khó ta, ta vừa không muốn chết, vừa không muốn gia nhập Tử Tinh, vậy phải làm thế nào đây?
– Tiểu tử ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão phu ái tài nên không muốn để ngươi chết trẻ như vậy, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời.
– Ta đã nghĩ rất kỹ! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
Cuồng Sư Tông híp mắt, đe dọa nhìn Dương Khai, không nhanh không chậm nói: – Ngươi giả mạo tôn giả Tử Tinh, tiềm nhập Tử Tinh Cung, quấn vào chuyện này không chỉ là xem náo nhiệt chứ? Ta đoán… ngươi đến đây vì những người này.
Vừa dứt lời, Cuồng Sư Tông vung tay lên, từ xa bỗng có tiếng kinh hô, ngay sau đó, tiếng gầm giận dữ truyền đến, kèm theo dao động năng lượng kịch liệt truyền ra, sắc mặt Cuồng Sư Tông chợt nghiêm lại, nắm chặt tay lại.
Mấy thân ảnh bị khống chế bay tới cách hắn không xa.
Không ngờ là đám người Thần Đồ.
Mà ở phía sau đám người Thần Đồ, Thạch Khổi giơ Hám Thiên Trụ đuổi sát không buông, thân thể nho nhỏ đã bành trướng rất lớn, muốn cứu đám người Thần Đồ nhưng không thể.
Đám người Thần Đồ hoảng hốt, bọn họ vừa được Thạch Khổi cứu ra, đang chuẩn bị trốn khỏi Tử Tinh Thành, lại bị Cuồng Sư Tông một chiêu kiềm chế, giờ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, lập tức vô cùng khổ não.
Cuồng Sư Tông giữ đám người Thần Đồ gần đó, cau mày nhìn Thạch Khổi, nét mặt hồ nghi.
Với nhãn lực của hắn, không thể phán đoán Thạch Khổi là sinh linh hay là khôi lỗi, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy vật giống hòn đá này không đơn giản.
– Lão tiên sinh có ý gì? Dương Khai hí mắt nhìn Cuồng Sư Tông.
– Không có gì. Cuồng Sư Tông thấy hắn có chút khẩn trương nhìn đám người Thần Đồ, không khỏi cười đắc ý: – Xem ra ngươi là người của Hằng La Thương Hội? Nhưng sao lão phu chưa từng nghe qua Hằng La Thương Hội có người như ngươi?
– Tiểu tử là người vô danh, đương nhiên lão tiên sinh không nghe qua, nhưng lão tiên sinh là nhân vật cấp tông sư lại dùng thủ đoạn như vậy, lan truyền ra ngoài không sợ người ta nhạo báng?
Dương Khai âm trầm nói.
– Ai dám nhạo báng? Lão phu diệt cả nhà hắn. Cuồng Sư Tông bình thản nói. – Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nguyện trung thành với Tử Tinh, ta có thể thả mấy người này, nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết!
Thần Đồ trôi lơ lửng giữa không trung, lực lượng toàn thân bị giam cầm, căn bản không thể vận chuyển thánh nguyên, nghe vậy cười khổ nhìn Dương Khai nói: – Dương huynh, đừng để ý chúng ta, ngươi tự nghĩ biện pháp…
Lời còn chưa nói hết, bỗng như bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi.
– Nhị công tử! Mấy võ giả Hằng La Thương Hội cả kinh thất sắc, một người trong đó quay đầu mắng Cuồng Sư Tông: – Lão khốn kiếp, ngươi dám…
Bịch…
Người này vừa nói được nửa câu, bỗng đầu vỡ toạt ra, máu đỏ và não văng tứ tung, thi thể không đầu rớt xuống.
Đám người Thần Đồ sắc mặt trắng bạch, không ngờ thân phận Cuồng Sư Tông như vậy lại hạ sát thủ với một võ giả Phản Hư Cảnh, hơn nữa còn đang bị kiềm chế.
Những người còn lại không dám lên tiếng nữa, sợ gặp họa sát thân.
– Lão phu không có tính kiên nhẫn, kế tiếp là hắn, dường như tiểu tử này còn có chút phân lượng, sau khi hắn chết, có lẽ ngươi có thể nghiêm túc suy tính đề nghị của lão phu. Cuồng Sư Tông chỉ Thần Đồ, thần tình lãnh khốc nói.
Vừa dứt lời, Thần Đồ không khỏi run lên.
– Ngươi dám! Dương Khai nổi giận quát, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.
Không nói giao tình giữa hắn và Thần Đồ, không thể ngồi nhìn Thần Đồ chết, còn có Tuyết Nguyệt kia, nếu để mặc cho Thần Đồ bị Cuồng Sư Tông giết, sau này hắn không có mặt mũi gặp Tuyết Nguyệt nữa.
Dù sao Thần Đồ cũng là nhị ca của Tuyết Nguyệt.
Cuồng Sư Tông ngẩn ra, biểu tình cổ quái nói: – Đã lâu không có người dám nói vậy với lão phu, có ý tứ, tiểu tử, vậy ngươi mở to hai mắt mà nhìn xem lão phu có dám giết hắn hay không!