Phanh phanh phanh. Lão giả này đánh ra bảy mươi hai chưởng, lò đan phát ra tiếng ông ông, rung động, hỏa diễm tức thì bị dập tắt.
– ha ha ha…
lão giả này cười to, chòm râu run lên.
– Mười ba ức năm, mười ba ức năm, rốt cuộc lão phu cũng luyện chế xong Phong Hỏa Cửu Vân đan, Tư Đồ lão quỷ, lão phu rốt cuộc cũng siêu việt ngươi. Để xem ngươi còn gì để nói, thành thành thật thật cúi đầu trước lão phu đi a.
Hắn cười to một hồi, lúc này mới nhìn qua Lăng Hàn, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
– Ngươi là ai?
Lăng Hàn vui vẻ nói:
– Ngươi không biết ta là ai mà lại dám để cho ta hỗ trợ sao?
Lão giả này lập tức há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ.
– Lão phu nghĩ ngươi là người nha đầu kia điều tới giúp đỡ, chẳng lẽ ngươi không phải?
Nha đầu gì?
Lăng Hàn lắc đầu.
– Không phải.
Lão giả này gãi gãi đầu, lại cười ha hả:
– Sơ sót, sơ sót. Cuối cùng lão phu cũng luyện ra Phong Hỏa Cửu Vân đan. Tiểu tử, ngươi không biết đan này khó thành thế nào đâu, lão phu sẽ nói với ngươi một chút.
Vấn đề làm khó hắn mười bao ức năm, giờ phút này rốt cuộc cũng luyện thành. Đương nhiên lão giả này vô cùng hưng phấn, tay kéo lấy tay của Lăng Hàn, không quản hắn có nguyện ý hay không, bắt đầu nói một tràng.
Hóa ra đây là một tấm đan phương cổ xưa, bởi vì quá lâu mà cũng không quá nguyên vẹn, sau khi bị hắn nắm tới tay, không ngừng thử các biện pháp chữa trị. Từ năm ức năm trước, hắn xác định được cách điều chế hiện tại, nhưng trước đó dù thế nào cũng không thể thành công được.
Hắn là Hướng Nghiêm, người cùng hắn chữa trị đan phương này còn có một người khác gọi là Tư Đồ Đường. Hai người vốn là hảo hữu, thế nhưng bởi vì chữa trị đan phương có ý kiến khác nhau cho nên nhao nhao vài câu, bắt đầu có oán khí. Bắt đầu tự mình làm việc, đều hi vọng mình có thể thành công. Sau đó đi tới trước mặt đối phương đắc chí một phen. Thưởng thức khoái hoạt khi đối phương cúi đầu nhận thua trước mặt mình.
Không thể không nói, làm như vậy rất là trẻ con, thế nhưng nếu không có quái nhân như vậy, sao lại tiêu tốn vài chục ức năm vào luyện đan cơ chứ?
Hướng Nghiêm vô cùng hưng phấn, không ngờ lại đem đan phương đã được chữa trị nói từ đầu tới cuối cho Lăng Hàn. Loại đan dược này chỉ dùng để chữa thương, bởi vậy đối với cường giả Tiên Phủ cảnh có công hiệu rất lớn.
Bởi vậy hiện tại tấm đan phương này được bổ sung thành công, đồng nghĩa với việc có ý nghĩa vô cùng lớn. Hắn thậm chí còn có khả năng được ghi vào sử sách, được vô số đan sư xưng tụng là thần minh.
Cứ như vậy Lăng Hàn lại học được một loại đan phương hoàn mỹ, cũng là tờ đan phương Tiên cấp đầu tiên, vô cùng trân quý.
Thấy Hướng Nghiêm còn hưng phấn nói chuyện không ngừng, dường như sắp nói tới cả cuộc đời trước của mình ra sao. Lăng Hàn vội vàng nói ngừng, lôi kéo hai nữ chạy đi như là trốn. Hướng Nghiêm đuổi theo một lúc, nhưng lại lập tức vui vẻ trở về. Hiện tại lò đan này chính là bảo bối của hắn, hắn sợ chạy đi, đan dược bị người ta đánh cắp.
Ba người Lăng Hàn đi ra khỏi tiểu viện, ngoặt về phía cung điện kia. Lúc này tiệc rượu đã được cử hành, có thể nghe được thanh âm chúc tụng.
Có một việc kỳ quái đó là tiệc rượu cũng không có cử hành trong cung điện, thậm chí cũng không thể coi là tiệc rượu truyền thống. Bởi vì không có từng cái bàn một, một đám người vây quanh một cái bàn, là một cái bàn dài siêu cấp, bên trên bày đầy ắp thức ăn.
NHững khách nhân thì bưng chén đĩa, muốn ăn thì thì lấy đó. Bên cạnh mỗi bàn lớn đều có chén đĩa, thi thoảng cũng có vô số người hầu mang thêm đồ ăn ra, đặt lên trên bàn.
Chuyện này rất thú vị, mỗi một người đều cầm chén đĩa trong tay, có người vừa đi vừa ăn, có người thì top năm top ba tụ lại một chỗ, vừa nói vừa ăn. Bên cạnh thì có mấy vị nhạc công đang đánh nhạc khí, đồng thời còn có mỹ nữ nhẹ nhàng nhảy múa.
Lăng Hàn nói.
– Các nàng tìm nơi chờ, ta đi lấy đồ ăn.
Nữ Hoàng và Thiên Phượng thần nữ đều gật đầu, Lăng Hàn thì nhanh chóng rời đi, đi vào bên cạnh cái bàn dài kia.
Hắn lấy ra một cái đĩa, không chút khách khí gắp đồ ăn lên.