“Này anh, sau này hai chúng tôi ra ngoài không cần lo lắng nữa, bởi vì cuối cùng cũng có người xách đồ giúp chúng tôi rồi!”
Trên đường trở về Mục Thiên Thiên cười vui vẻ nói.
Dương Thanh cạn lời nói: “Sau này tôi có thể không đi dạo phố với hai người nữa được không?”
“Không thể!”
“Không thể!”
Hai cô gái cực kỳ ăn ý cùng thốt lên.
Đúng lúc này, Dương Thanh có cảm giác nguy hiểm, nhất thời chau mày nhìn kính chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Phía sau có người đang theo dõi chúng ta!”
“Cái gì?”
Mục Thiên Thiên nóng nảy: ‘Ai mà lớn gan như vậy, lại dám theo dõi chúng ta, bọn họ chán sống rồi sao?”
Lục Tỉnh Tuyết hơi lo lắng nói: “Chắc không phải là người của Lý Tấn chứ?”
“Tăng tốc!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Tài xế không nói không rằng, đột nhiên tăng tốc, chiếc xe lao nhanh như bay.
Nhưng chiếc xe phía sau cũng bỗng tăng tốc theo.
Quả nhiên có vấn đề.
Hai chị em đều căng thẳng, nhất là Lục Tỉnh Tuyết, lúc này trong lòng cô ta lo lắng nhất chính là đám người của Lý Tấn.
Lý Tấn cứ đeo bám cô ta mãi. Nhà họ Lục cũng chuẩn bị gả cô ta cho Lý Tấn dù sao nhà họ Lục bây giờ không thể đắc tội với nhà họ Lý đang nổi như cồn được.
“Cô chủ là xe của nhà họ Lý!”
Tài xế đang lái xe vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm nghị nói: “Hay là cô gọi điện cho chủ gia tộc để ông ấy sắp xếp người đến tiếp ứng chúng ta’.