Quảng trường Ninh Châu là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng xa xỉ.
Một đoàn ba người có giá trị nhan sắc cực cao này vừa xuất hiện lập tức thu hút vô số ánh mắt của người khác.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã quen với cảnh tượng này từ lâu, nên không cảm thấy khác lạ, ngược lại Dương Thanh rất không tự nhiên khi bị nhiều người nhìn chăm chằm như Vậy.
“Chị, chị thấy bộ vest màu trắng kia thế nào?”
Lúc đi ngang qua cửa hàng Versace, Mục Thiên Thiên bất ngờ chỉ vào bộ quần áo trên người ma nơ canh ở lối vào cửa hàng, vui vẻ nói.
“Được đấy, mua đi!”
Lục Tỉnh Tuyết cũng rất hài lòng, trực tiếp bảo người phục vụ gói lại.
“Tinh Tuyết…”
Dương Thanh vừa muốn ngăn cản nhưng không kịp vì Lục Tỉnh Tuyết đã quẹt thẻ luôn rồi.
Những nhân viên trong cửa hàng nhìn Dương Thanh bảng ánh mắt rất khác lạ.
Giống như Dương Thanh là anh chàng trai bao của Lục Tỉnh Tuyết.
“Đôi giày da này cũng đẹp lắm, mua đi!”
“Sơi dây lưng này mua luôn!”
“Chiếc áo sơ mi này rất đẹp, gói lại đi!”
Sau một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trên tay Dương Thanh đã lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ.
Từ quần áo mặc bên ngoài đến đồ lót bên trong, mỗi thứ đều mua vài bộ.
Dương Thanh đã rất cố găng ngăn cản nhưng không có tác dụng, hễ Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chấm được món nào là mua liền món đó.
“Tinh Tuyết, Thiên Thiên, đủ rồi, đủ thật rồi.
Quần áo nhiều như vậy, đủ tôi mặc mấy năm rồi”.