“Ngươi đã không phải là đối thủ Bổn cung, những người khác của Mộc tộc xuất thủ cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi. Bất quá các hạ thật muốn động thủ ngay tại nơi này sao?” Bạch y nữ tử liếc nhìn xuống đại thụ phía dưới một cái, bỗng nhiên cười mê người nói.
Nàng vốn trời sinh đã thanh lệ vô song, nụ cười này lại phảng phất như muôn hoa khoe sắc, cho dù Đại trưởng lão Mộc tộc ở phía đối diện cũng không khỏi động tâm, nhưng cũng lập tức thanh tỉnh trở lại, sắc mặt trầm xuống trả lời:
“Ta và ngươi động thủ uy năng như thế nào, tất nhiên không thể tại thánh địa bản tộc. Đạo hữu nếu tự cho mình thần thông hơn người, vậy hãy đicùng Ô mỗ một chuyến”
Lời vừa dứt, tay áo thanh sam lão giả đột nhiên hướng về phía hư không, nhất thời một đạo quang trụ thanh sắc liền bắn ra.
Quang trụ này thanh quang mênh mông, chớp động một cái thì huyễn hóa thành một cự kiếm cao hơn trăm trượng, chẳng qua lại hướng về một phía hư không chém xuống.
“Oanh long” một tiếng. Nơi cự kiếm trảm xuống chớp động bạch quang, sau đó một cổ khí tức kinh người chấn động tản ra, một vết rách không gian dài chừng vài chục trượng hiện ra, bên trong mơ hồ lộ ra một hào quang màu vàng nhạt.
Đại trưởng lão này chỉ với một kích lại cường ngạnh phá vỡ hư không, tạo ra một khe hở không gian.
Tiếp theo thân hình lão giả chớp động, chỉ với một bước nhanh chóng tiến vào, dường như chẳng coi những nguy hiểm trong khe hở không gian là gì.
Bạch y nữ tử thấy thế thì khóe miệng hơi mỉm, như cười mà không phải cười, ẩn một tia khinh miệt. Lại hướng về phía đại hán mặc hắc giáp thản nhiên phân phó một tiếng:
“Ngươi ở nơi này đợi một lát, ta đi rồi sẽ về ngay.”
“Vâng, Thánh chủ đại nhân” Đại hán mặc dù mặt mũi xấu xí cùng hung ác dị thường, nhưng ở trước mặt nữ tử này lại vô cùng kính cẩn, vội vàng khom người đáp.
Tiếp đó, đôi chân ngọc thon dài của bạch y nữ tử điểm nhẹ xuống dưới một cái, tức thì dưới chân sinh ra một đóa hoa màu hồng phấn, nâng lấy nàng rồi từ từ tiến vào bên trong khe hở không gian kia.
Chốc lát sau, từ bên trong khe hở bỗng phát ra một tiếng sấm nổ cực lớn. Tiếp theo đó là tiếng bạo liệt cùng oanh minh đan vào nhau, cùng với đó là từng trận tia sáng chói mắt từ bên trong vết rách trực tiếp phóng ra, dường như bên trong khe hở đang long trời lở đất vậy.
Đôi trung niên nam nữ của Mộc tộc thấy thế liền nhìn nhau một cái, sắc mặt không khỏi cau lại.
Về phần đại hán xấu xí, tuy dữ tợn nhìn hai người kia nhưng trên mặt không có chút lo lắng, tựa hồ tin tưởng mười phần Bạch y nữ.
Từ trong khe hở truyền ra các tiếng nổ kéo dài chừng khoảng một tuần trà thì yên tĩnh không tiếng động trở lại. Sau đó tất cả tia sáng cũng thu lại, một lần nữa khôi phục bộ dáng ban đầu.
Đôi trung niên nam nữ ngẩng đầu lên nhìn về phía khe hở không gian, thần sắc trở nên khẩn trương.
Hắc giáp đại hán tuy thần sắc như thường, bất quá khi nhìn hai người đối diện thì ánh mắt lại lộ tia cười lạnh.
Một lát sau, từ bên trong khe hở không gian lóe lên thanh quang, một nhân ảnh từ bên trong phi độn ra.
Chính là lão giả mặc thanh sam.
Đại trưởng lão của Mộc tộc bên ngoài tuy hoàn hảo không tổn hao nhưng sắc mặt tái nhợt hơn trước. Hơn nữa khi vừa ổn định thân hình, lại quay đầu nhìn về khe hở mơ hồ lộ ra một tia sợ hãi.
Lúc này, Bạch y nữ tử chân đạp kỳ hoa cũng từ bên trong bay ra, nhưng thần thái lại thong dong, chẳng khác biệt bao nhiêu với lúc tiến vào.
Mà đôi nam nữ của Mộc tộc thấy thế, trong lòng cũng trầm xuống.
“Hiện tại bổn cung có thể rời đi chưa vậy?” Bạch y nữ tử vừa ra khỏi khe hở không gian, liền hướng sang lão giả thản nhiên hỏi một câu.
“Mộc Quân, Mộc Giảo, truyền lệnh xuống. Tất cả người của Mộc tộc không được xuất thủ với hai người này, hãy để cho bọn họ tự do rời khỏi phạm vi của Mộc tộc chúng ta” Sắc mặt Đại trưởng lão Mộc tộc âm trầm nhưng cuối cùng cắn răng lạnh giọng phân phó.
“Đại trưởng lão, những Hắc Linh Hoa kia đối với bản tộc…” Vừa nghe lời này, nam tử của Mộc tộc không khỏi khẩn trương.
“Im miệng! Ngươi dám hoài nghi lời của ta sao?” Lão giả mặc thanh sam nghe vậy, hai hàng lông mày dựng đứng, sắc mặt bất thiện lớn tiếng quát tháo.
“Không dám! Vãn bối lập tức tuân lệnh” Tên trung niên nam tử kia trong lòng cả kinh, nhanh chóng khom người hành lễ.
“Hừ, vậy thì biết điều đem tin tức truyền xuống đi.” Lão giả hừ lạnh một tiếng nói.
Lần này trung niên nam tử không do dự thêm chút nào. Bàn tay nhất thời lộn chuyển, một chồng phù triện màu xanh lóng lánh xuất hiện ở trong tay.
Nam tử trung niên giơ một tay lên, cổ tay khẽ rung. Những thứ phù triện này liền hóa thành một vầng thanh quang bắn tung tóe, chớp mắt một cái liền biến mất.
Bạch y nữ tử thấy vậy liền đưa tay vuốt mái tóc rồi cười khẽ một tiếng, hướng sang đại hán mặc hắc giáp vẫy tay một cái, không nói lời nào xoay người bay đi.
Đại hán mặc hắc giáp thấy vậy liền phát ra một tiếng cuồng tiếu, tiếp theo ngoài thân cuồn cuộn hắc khí, liền hóa thành một đạo ác phong đuổi theo.
Thấy đại hán tuy chỉ là một gã Hợp Thể kỳ nhưng lại ngông cuồng trước mặt mình như thế. Trên mặt lão giả như phủ một tầng sương lạnh, nhưng chỉ lạnh lùng bất động nhìn bạch y nữ tử cùng đại hán dần biến mất.
“Mộc Giảo, ngươi tu luyện Thanh Linh Tuệ Nhãn huyền diệu phi phàm. Có thể nhận thấy trên hai người này được thứ gì không?” Lão giả mặc thanh sam đột nhiên mở miệng hỏi.
“Giảo nhi đã khiến Đại trưởng lão thất vọng rồi. Ta vừa rồi đã đem Tuệ nhãn vận đến cực hạn nhưng cũng không nhìn ra bao nhiêu. Nữ tử Đại Thừa kỳ kia vừa nhìn một cái đã bị vô số hư ảnh hoa che đậy bên ngoài rồi, căn bản nhìn không ra bản thể của nàng. Có lẽ nàng cũng là Mộc linh tu luyện thành hình, có chút sâu xa cùng chúng ta Mộc tộc chăng?”
Nữ tử có dung nhan xinh đẹp của Mộc tộc vừa nghe lời này, có chút chần chờ trả lời.
“Hừ, nàng tuyệt không phải là người Mộc tộc chúng ta, hơn phân nửa là do tu luyện công pháp có chút quan hệ. Bất quá người này thần thông thâm sâu khó lường, trước khi Ma Kiếp bộc phát lại đột nhiên xuất hiện ở Mộc tộc chúng ta, cũng không biết là họa hay là phúc đây.”
Lão giả khẽ thở dài một tiếng rồi nói.