Lời vừa nói ra, Lý Mậu Danh không khỏi hơi biến sắc mặt, ánh mắt phức tạp nhìn Công Tôn Lương, dường như muốn nói gì, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, không thể nói ra miệng.
Với tâm cơ của hắn, tự nhiên là nhìn thấu dụng ý thực sự của Công Tôn Lương.
Hôm nay mặc dù là dưới chu toàn của hắn, hai người này dừng tay giảng hòa, nhưng giữa nhau khẳng định trong lòng vẫn còn có khó chịu. Hơn nữa Dương Khai còn đứng ở bên phía Tử Vô Cực, nếu Công Tôn Lương muốn hoàn toàn nắm trong tay Tử Tinh, thì nhân tố bất lợi Dương Khai này tất nhiên phải loại bỏ.
Nếu không ngày sau Công Tôn Lương cũng không thể an ổn.
Nguyên nhân chính vì như thế, Công Tôn Lương mới có đề nghị như vậy.
Nhưng đề nghị này hiển nhiên là rất sỉ nhục người, cũng không biết vị Dương tôn giả này có chấp nhận hay không? Vạn nhất chọc giận hắn ra tay lần nữa, chỉ sợ chuyện cũng khó giải quyết.
Lý Mậu Danh âu lo trong lòng, cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt Dương Khai, chuẩn bị nếu thấy có gì không đúng là lập tức nhảy ra hoà giải, để mọi người thương lượng tốt một phen.
Nhưng ngoài dự liệu, Dương Khai lại không có dấu hiệu tức giận chút nào, ngược lại cười tủm tỉm nói: – Hóa ra là chút chuyện này, vừa lúc, bổn tọa vốn cũng không muốn làm chức tôn giả này, nếu đại trưởng lão muốn Tôn Giả Lệnh, cứ cầm lấy là được!
Nói dứt lời, Dương Khai thuận tay ném tấm lệnh bài bay thẳng tới trước mặt Công Tôn Lương. .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Công Tôn Lương lanh tay lẹ mắt chụp lấy, cẩn thận nhìn một chút, phát hiện đúng là Tôn Giả Lệnh, lập tức sững sờ tại chỗ.
Lão cũng không nghĩ tới đối phương thật không xem Tôn Giả Lệnh vào đâu, mình nói muốn liền thảy ra, dẫn tới lão cũng có chút không thể tin. Thật ra lão cũng không phải thật sự muốn tước đoạt thân phận tôn giả của Dương Khai, chẳng qua là lấy lui làm tiến, dễ dàng cho mình đưa ra các yêu cầu khác mà thôi.
Dương Khai hợp tác, lập tức làm rối loạn kế hoạch của lão.
Công Tôn Lương cũng không biết nói gì cho phải.
– Ha Ha… Dương huynh thật là người sảng khoái, Lý mỗ cực kỳ bội phục!
Lý Mậu Danh nhìn Dương Khai như nhìn quái vật, sau khi nói xong lại nhìn về phía Công Tôn Lương nói: – Đại trưởng lão! Dương huynh đã trả lại Tôn Giả Lệnh, chuyện hôm nay…
– Vẫn chưa xong! Công Tôn Lương phất tay cắt ngang lời Lý Mậu Danh, nhìn Dương Khai hùng hổ dọa người nói: – Tôn Giả Lệnh mặc dù đã trả lại, nhưng chuyện các hạ giết nhiều người như thế, không thể cứ như vậy bỏ qua!
– Ngươi còn chưa xong ư?
Dương Khai không khỏi cười lạnh, Tôn Giả Lệnh của Tử Tinh thật đúng là hắn cũng không hiếm lạ, chuyến này tới Tử Tinh chỉ vì Tinh Đế Lệnh, giờ này đã lấy được, sau này hắn cũng không có khả năng đi tới nơi này nữa làm gì, Tôn Giả Lệnh với hắn mà nói không hề có tác dụng, cho nên Công Tôn Lương muốn, hắn liền vứt trả.
Không nghĩ tới đối phương còn nói luôn mồm, không thuận theo không buông tha, điều này làm cho Dương Khai vô cùng căm tức.
Công Tôn Lương nói: – Giết người thì thường mạng là đạo lý chính đáng! Bất quá các hạ thực lực cao thâm, bổn trưởng lão cũng không nắm chắc lấy tính mệnh của các hạ… Không bằng như vầy đi, các hạ bồi thường chút ít tài vật, cũng dễ cho bổn trưởng lão có cớ nói với người phía dưới!
– Ha Ha… Dương Khai không khỏi bật cười, thật có hứng thú nhìn Công Tôn Lương nói: – Bồi thường tài vật? Này, ngươi muốn ta bồi thường thứ gì?
Công Tôn Lương lộ vẻ ngưng trọng, nhìn Dương Khai môi mấp máy.
Lý Mậu Danh sắc mặt âm trầm ngóng lỗ tai, muốn nghe lén nhưng không thể nghe được, cũng không biết rốt cuộc Công Tôn Lương nói ra yêu cầu gì, lập tức cảm thấy bất lực dị thường.
Hắn thấy, chuyện hôm nay cứ như vậy chấm dứt là không còn gì tốt hơn, nếu không vì mối nhân tình của Công Tôn Lương, hắn cũng không cần ra tay với Dương Khai… Có trời mới biết Công Tôn Lương uống lộn thuốc gì, lại có lòng tham không đáy như thế.
Hắn tin rằng Công Tôn Lương muốn Dương Khai bồi thường tài vật khẳng định là cực kỳ quý trọng, một khi đàm phán không xong, tất nhiên sẽ tiếp tục nổi lên sóng gió.
Phiền não trong lòng đồng thời cũng ngấm ngầm cảnh giác.
Quả nhiên, sau khi Công Tôn Lương bí mật truyền âm, Dương Khai liền nói: – Thì ra ngươi là muốn vật kia, ta hiểu rồi!
Vật Công Tôn Lương muốn, bất ngờ chính là Hư Niệm Tinh nửa tháng trước hắn thu được ở hội đấu giá! Lão già này lúc đó khẳng định cũng nhìn ra chỗ thần bí bất phàm của vật đấu giá kia, phỏng chừng mấy ngày nay không ít lần tự định giá, không sai biệt lắm hẳn là biết bên trong rốt cuộc có thứ gì, cho nên đúng lúc này mới đưa ra yêu cầu.
– Giao vật đó ra đây, lão phu thả các hạ rời đi! Công Tôn Lương trầm giọng nói.
– Nếu ta không giao thì sao? Dương Khai liếc mắt nhìn lão.
Công Tôn Lương không nhanh không chậm nói: – Các hạ nói chuyện tốt nhất trước nghĩ kỹ lại, cho dù các hạ thực lực không tầm thường, nhưng nếu ta liên thủ với Lý huynh, chưa chắc đã không bắt được các hạ… Các hạ thật sự muốn đối lập cùng lão phu ư?
– Nực cười!
Dương Khai cười lớn một tràng: – Là ngươi được voi đòi tiên, muốn vật kia của ta ư? Được, hãy tự mình tới lấy, cũng không biết ngươi có bản lãnh này hay không!
Lý Mậu Danh vừa thấy tình cảnh như thế, đã biết hai người đàm phán hỏng bét, không khỏi đau đầu một trận, đứng ở một bên mày ủ mặt ê.
– Nếu như thế, nhiều lời vô ích! Lý huynh, ra tay với lão phu! Công Tôn Lương gầm lên một tiếng, thánh nguyên trong cơ thể bùng phát ra, đưa tay chụp phía trước một cái, một bí bảo hình dáng thanh đoản kiếm bất ngờ xuất hiện, lão nắm chuôi kiếm, vung tay chém tới.
Lão là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, dừng lại trên cảnh giới này đã nhiều năm, thực lực hùng hậu, đồng thời tế ra bí bảo, vực tràng cũng quanh quẩn bốn phía, điên cuồng áp chế về phía Dương Khai.
Chỉ một thoáng, vị trí chỗ Dương Khai, không gian trở nên vô cùng sềnh sệch, ngay cả linh khí thiên địa lưu động kia tựa hồ đều bị đình chỉ.
Công Tôn Lương bước ra một bước, đột nhiên đi tới trên đỉnh đầu Dương Khai, chém xuống một kiếm.
Trên đoản kiếm kia phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt cùng dao động năng lượng khiếp người, phảng phất như chém đôi ra thiên địa này, khí thế kinh người.
Dương Khai đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn lão, đợi cho công kích sắp tới gần thân mình, mới đột nhiên đưa tay ra một cái, Long Cốt Kiếm không bén không nhọn xuất hiện trên lòng bàn tay, cản ngang ở phía trên.
“Ầm…” Truyền đến một tiếng vang thật lớn, với chỗ hai thanh bí bảo hình kiếm va chạm làm trung tâm, lực lượng lan tràn ra hướng bốn phía như hủy thiên diệt địa, tản ra một vầng sáng to lớn mắt thường có thể thấy được.
Công Tôn Lương người phát động công kích lại biến sắc, con ngươi trừng lớn đều sắp lồi ra ngoài, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Dương Khai gần trong gang tấc… trên mặt đầy vẻ không dám tin…