Nói đến đây, nét mặt anh trở nên lo lắng: “Dù sao thì tôi cũng đang mất trí nhớ, cái gì cũng quên hết rồi, giờ mà yêu đương với Tỉnh Tuyết, sau này sực nhớ ra tôi đã kết hôn thì biết làm sao?”
“Vậy chẳng phải tôi hại cô ấy rồi ư2”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Mục Thiên Thiên sững sờ, lúc này cô ta mới hiểu được mình phạm lỗi lớn thế nào.
Mục Thiên Thiên cực kỳ sùng bái Dương Thanh, cũng thật lòng muốn thấy Lục Tinh Tuyết được hạnh phúc.
Nhưng nếu Dương Thanh đã có vợ, có con như anh giả sử thì sao?
Sau này vợ của Dương Thanh tìm đến thì Lục Tỉnh Tuyết biết làm sao đây?
Chẳng qua, Mục Thiên Thiên hiểu một điều rằng có lẽ chính Lục Tỉnh Tuyết cũng không nhận thấy được mình đã phải lòng anh rồi.
“Anh đúng là được ông trời phái xuống để hành hạ chị ấy mài!”
Mục Thiên Thiên bực mình trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi xoay người trở về phòng.
Anh gượng cười, lắc đầu.
Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lục Nguyên Thông.
“Bố à, con thật sự không ngờ cậu nhỏ lại mạnh đến vậy, ngay cả ông Tê cũng không đấu lại cậu ấy”.
Lục Xuyên kích động nói.
Lục Nguyên Thông gật đầu tán thành, cũng phấn khởi không kém gì ông ta, nói với ông Tê ở bên cạnh: “Ông Tê, ông thấy thực lực của cậu nhỏ nằm ở đâu?”
Ông Tề läc đầu, nghiêm túc đáp: “Tôi mà dùng hết sức thì kể cả cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bình thường cũng chưa chắc đỡ được, thế mà điều đó lại quá dễ dàng với cậu nhỏ’.
“Chứng tỏ thực lực của cậu ấy ít nhất nằm ở Vương Cảnh hậu kỳ, nhưng tôi có cảm giác thực lực thật sự của cậu ấy cao hơn chúng ta nghĩ”.
Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều cực kỳ ngạc nhiên.
“Ông Tề, ý ông là cậu nhỏ có thể là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong sao?”
Lục Xuyên ngập ngừng hỏi.