Bùi thị lĩnh mệnh, lập tức mang theo một đội Vũ Lâm Quân tiến đến bắt Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc này Tiết Hoài Nghĩa còn chưa biết đại họa ập xuống, thật vất vả gặp được Uyển Nhi ở ngoài cửa cung, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Uyển Nhi đang muốn lên xe, Tiết Hoài Nghĩa đã đi tới, ngăn cản Uyển Nhi, tức giận hỏi: “Thượng Quan đại nhân rốt cuộc là có ý gì?”
“Ta không hiểu ý của trụ trì.” Vẻ mặt Uyển Nhi mờ mịt.
“Không hiểu?!” Tiết Hoài Nghĩa bị một cái chớp mắt của Uyển Nhi chọc giận, mặc dù biết đây là trước cửa cung, hắn cũng không ngại bung hết mọi chuyện ra, dù sao hắn cũng là người xuất gia, chuỗi ngọc ngũ sắc là chính Uyển Nhi đưa, chỉ có thể coi như là Uyển Nhi câu dẫn hắn, hắn xác thật cái gì cũng chưa làm.
Hồng Nhụy cung kính nói: “Trụ trì chớ có vô lễ……”
“Vô lễ? Mỗi người đều nói Thượng Quan đại nhân tri thư thức lễ, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi!” Tiết Hoài Nghĩa vừa nói, vừa lấy chuỗi ngọc ngũ sắc mà Uyển Nhi đưa hắn ra, vốn muốn nện lên người Uyển Nhi, rồi chế nhạo nàng vài câu, nào biết cổ tay chợt bị ai đó hung hăng chế trụ, Tiết Hoài Nghĩa chỉ cảm thấy cổ tay như bị người kia bóp nát.
“Tên chó nào……” Tiết Hoài Nghĩa còn chưa nói xong, liền bị tướng quân mặc giáp phía sau một chân gạt ngã xuống mặt đất.
Võ Du Kỵ thuận thế đoạt chuỗi ngọc ngũ sắc từ trong tay hắn, hắn nhận ra chuỗi ngọc ngũ sắc này. Lúc trước công chúa cầu tổng cộng ba chuỗi, một chuỗi cho Bình An, một chuỗi cho Trường An, còn có một chuỗi công chúa giữ lại, nói là có thể bảo vệ thân thể khoẻ mạnh, trên ngọc bài có khắc hai chữ “An Khang”.
Võ Du Kỵ nhìn thấy ngọc bài, nháy mắt giận dữ bùng lên, “Tiết Hoài Nghĩa! Ngươi thật lớn mật! Dám cả gan trộm vật tư bên người công chúa!”
“Võ đại nhân nói cho cẩn thận!” Uyển Nhi vội vàng ngăn Võ Du Kỵ lại, trước cửa cung nhiều người nhiều miệng, hai chữ “bên người” truyền ra ngoài, chỉ đưa tới bêu danh không nên có cho Thái Bình.
Võ Du Kỵ được nàng nhắc nhở, mạnh mẽ áp lửa giận xuống, một tay nhấc Tiết Hoài Nghĩa lên, dù sao Tiết Hoài Nghĩa cũng là người của Võ Hoàng, việc này nhất định phải đến trước mặt Võ Hoàng nói cho rõ ràng!
“Đi! Đến chỗ bệ hạ phân xử!”
Vốn dĩ Tiết Hoài Nghĩa hoảng sợ, nhưng nghe thấy muốn đến gặp bệ hạ phân xử, hắn ngược lại không sợ. Hắn vốn dĩ không lui tới gì với công chúa, tới trước mặt vua, chỉ cần nói rõ chuỗi ngọc ngũ sắc này là do Uyển Nhi đưa, quan hệ giữa công chúa cùng Uyển Nhi từ trước đến nay rất tốt, tai họa này liền có thể đổ hết lên người Uyển Nhi.
Huống hồ, hắn có tăng ni trong Phật đường làm chứng, hắn ở trong cung từ trước đến nay quy quy củ củ.
Hồng Nhụy nhìn thấy trường hợp này, lo lắng nắm chặt ống tay áo của Uyển Nhi.
Uyển Nhi bình tĩnh trấn an, hôm nay một màn này, nàng tất nhiên là phụng bồi đến cùng.
Bùi thị dẫn người đến Thiên Đường không bắt được Tiết Hoài Nghĩa, mới vừa về Vạn Tượng Thần Cung bẩm báo liền nghe thấy ngoài điện vang lên thanh âm của phò mã.
“Thần có chuyện quan trọng, cầu kiến bệ hạ!”
Lúc này Võ Hoàng đang phiền, “Tuyên!”
Võ Du Kỵ nghe tiếng liền nắm áo cà sa lôi Tiết Hoài Nghĩa vào đại điện, đâu còn để ý trong điện còn có cung tì khác, liền một cước đá vào mông Tiết Hoài Nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa kêu thảm một tiếng, bò ngã xuống đất, ai oán nói: “Bệ hạ, oan uổng quá!”
Võ Hoàng nhìn thấy một màn này, trên mặt nháy mắt phủ một tầng sương.
Tay Võ Du Kỵ cầm chuỗi ngọc ngũ sắc, cung kính nhất bái với Võ Hoàng, “Thần xin bệ hạ làm chủ, nghiêm trị ác tặc đã trộm chuỗi ngọc ngũ sắc bên người công chúa!”
Võ Hoàng nhìn thoáng qua chuỗi ngọc ngũ sắc trong tay Võ Du Kỵ, trầm giọng hỏi: “Chuỗi ngọc này thật sự là của Thái Bình?”
Võ Du Kỵ nghiêm túc đáp: “Chính là của công chúa! Thần nhận ra!”
Tiết Hoài Nghĩa nào để hắn tiếp tục nói hết, vội vàng ngắt lời, “Chuỗi ngọc này là Thượng Quan đại nhân đưa cho bần tăng! Bần tăng nếu biết là của điện hạ, tuyệt đối không dám nhận!”
Sắc mặt Võ Hoàng càng trở nên khó coi, “Uyển Nhi đưa cho ngươi?”
“Chuỗi ngọc này xác thật là thần giao cho Tiết Hoài Nghĩa.” Uyển Nhi thản nhiên đi đến, dập đầu nhất bái với Võ Hoàng, “Mỗi ngày thần đều sẽ đến Thiên Đường cầu phúc cho điện hạ, bệ hạ cũng biết chuyện này. Thần nghe người ta nói, nếu đặt vật bên người trước Phật, tắm dưới Phật quang, liền có thể được Phật Tổ phù hộ, thân thể khoẻ mạnh, mọi chuyện trôi chảy……”
“Thượng Quan Uyển Nhi! Ngươi nói dối!” Tiết Hoài Nghĩa lập tức ngắt lời nàng.
Uyển Nhi nhíu mày, “Những câu của thần đều là thật, dám thề trước Phật Tổ!”
“Bệ hạ! Người đừng vội tin nàng ta! Nàng ta cố ý bày kế hãm hại bần tăng, bụng dạ khó lường!” Tiết Hoài Nghĩa có thể chắc chắn, những ngày ấy Uyển Nhi nhất định có ý định câu dẫn hắn.
Uyển Nhi lạnh giọng hỏi: “Ta cùng ngươi không oán không thù, hãm hại ngươi có ích lợi gì?”
“Ngươi…… Ngươi câu dẫn không được! Liền muốn hại ta!” Tiết Hoài Nghĩa chỉ vào Uyển Nhi, tức giận chỉ trích.
Uyển Nhi cười lạnh, “Câu dẫn? Tiết Hoài Nghĩa, ngươi chính là người xuất gia đó! Sao có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa như vậy! Ta vốn thành tâm giao chuỗi ngọc ngũ sắc cho ngươi, là để cầu phúc cho công chúa, chẳng qua dặn dò thêm vài câu, sao ngươi có thể cho rằng ta đang câu dẫn ngươi?” Trong ngữ khí tràn đầy khinh thường, nàng chợt quay đầu đi, mặt hướng về Võ Hoàng, “Thần vô duyên vô cớ phải chịu tai tiếng như vậy, khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho thần!”
“Bệ hạ! Bần tăng có tăng ni làm chứng!”
“Bùi thị.”
Võ Hoàng nhìn về phía Bùi thị, đưa một ánh mắt cho nàng.
Bùi thị ngầm hiểu rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung, nhanh chóng bưng một bình ngự rượu đến. Ở trước mặt Uyển Nhi cùng Tiết Hoài Nghĩa, Bùi thị rót đầy hai ly ngự rượu, đẩy về phía Uyển Nhi cùng Tiết Hoài Nghĩa.
Uyển Nhi không có nửa phần chần chờ, cầm lấy một ly trong đó, ngửa đầu uống cạn, bằng phẳng, không có một tia chột dạ.
Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy Uyển Nhi dứt khoát như thế, hít sâu một hơi, cầm lấy ly rượu uống một ngụm.
Võ Hoàng lạnh lùng nhìn phản ứng của hai người, trong lòng đã có quyết đoán.
“Phò mã, ngươi đến xem đây là cái gì?” Võ Hoàng đưa mật báo cho Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ cung kính tiến lên, tiếp nhận mật báo xem qua, thoáng chốc nổi trận lôi đình. Tên Tiết Hoài Nghĩa này lang thang bên ngoài, khoe khoang chính mình có bao nhiêu tiền tài, gian ngoài đã sớm có phê bình kín đáo, nói hắn dan díu với bệ hạ, mới được bệ hạ che chở như vậy. Hiện giờ tên này thế nhưng còn hắt loại nước bẩn đó lên người điện hạ, làm sao hắn có thể nhịn được?!
“Thần xin mẫu hoàng, cho phép thần hộ thê chu toàn.” Võ Du Kỵ khắc chế chính mình, cắn răng thỉnh chỉ.
Võ Hoàng không phải chưa từng nghe qua những phê bình đó, nếu nàng lập tức giết Tiết Hoài Nghĩa, sẽ chỉ làm cho những người phê bình nàng cảm thấy nàng chột dạ, cho nên nàng mới giữ hắn đến nay.
“Tiết Hoài Nghĩa, mấy năm nay có những người nào mua chuộc ngươi?”
“Bần tăng…… Không…… Không có……”
Võ Hoàng cười lạnh, nhìn về phía Võ Du Kỵ, “Mang đến thiên lao, thu thập cho gọn.”
Võ Du Kỵ lập tức lĩnh mệnh, khi nhấc Tiết Hoài Nghĩa lên, Tiết Hoài Nghĩa không khỏi hô to: “Bệ hạ tha mạng! Bần tăng biết sai rồi!”
“Phò mã, trẫm muốn có được một danh sách.”
“Vâng!”
Võ Du Kỵ lĩnh mệnh, cảm thấy Tiết Hoài Nghĩa kêu gào quá mức khó nghe, dứt khoát thít chặt yết hầu của hắn, làm cho hắn nghẹn họng không thể kêu được một tiếng.
Cơn giận sót lại của Võ Hoàng còn chưa tiêu, trừng mắt nhìn Uyển Nhi, “Nhìn xem ngươi gây ra chuyện gì.”
“Thần biết tội.” Uyển Nhi quỳ xuống đất dập đầu.
Võ Hoàng lẳng lặng nhìn kỹ Uyển Nhi, “Thật sự là cầu phúc cho Thái Bình?” Đối với Võ Hoàng mà nói, mọi chuyện phát sinh thật sự quá mức trùng hợp.
“Thật sự cầu phúc.” Uyển Nhi bằng phẳng nhìn thẳng khuôn mặt Võ Hoàng.
Võ Hoàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Uyển Nhi hồi lâu, tuy là hoài nghi, lại cũng không có chứng cứ xác thực. Tiết Hoài Nghĩa kia xác thật háo sắc, có thể làm ra chuyện như vậy, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
Uyển Nhi vẫn luôn túc trực trong cung, mấy ngày gần đây mới có cơ hội ra ngoài. Trong cung ngoài cung có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Uyển Nhi đích xác không gây ra được sóng gió gì. Nàng cùng Tiết Hoài Nghĩa cũng không có quan hệ cá nhân, không có lý do gì đột nhiên bày mưu hãm hại Tiết Hoài Nghĩa.
Có lẽ, thật sự là trùng hợp.
Tiết Hoài Nghĩa bình thường có không ít kẻ thù, nhìn thấy hắn khoe chuỗi ngọc ngũ sắc, liền thêm mắm thêm muối mà bỏ mật tin vào tráp đồng, mục đích chỉ muốn Tiết Hoài Nghĩa chết.
Nhưng mà……
“Chuỗi ngọc ngũ sắc này là Thái Bình cho ngươi à?”
“Có tổng cộng ba chuỗi, một chuỗi cho tiểu công tử, một chuỗi cho tiểu quận chúa, chuỗi cuối cùng điện hạ ân thưởng thần.”
Trên người Bình An cùng Trường An đều có chuỗi ngọc ngũ sắc, Uyển Nhi nhắc tới điểm này, Võ Hoàng bỗng nhiên nhớ ra, bữa tiệc trăm ngày của tiểu quận chúa, nàng cũng thấy qua. Nếu nàng từng thấy, tự nhiên các triều thần cũng sẽ thấy, người có tâm nhìn thấy Tiết Hoài Nghĩa có chuỗi ngọc ngũ sắc y như vậy, hơn nữa hắn ngày thường ương ngạnh, mật cáo Tiết Hoài Nghĩa hãm hại công chúa, chọc Võ Hoàng tức giận thu thập Tiết Hoài Nghĩa, cũng hợp tình hợp lý.
Ngờ vực của Võ Hoàng thoáng lơi lỏng, ngữ khí hơi chua, “Sao không thấy đưa cho trẫm một chuỗi?”
“Ngày xưa khi thần ở phủ công chúa chăm sóc cho công chúa, mỗi ngày công chúa đều phải tự mình sao chép một đoạn kinh văn, cầu phúc cho bệ hạ, hiếu tâm như thế, thần tự thấy không bằng.” Uyển Nhi chậm rãi trả lời, “Nếu bệ hạ không tin, có thể phái người đến phủ công chúa nhìn một cái, kinh văn mà điện hạ sao chép đã chất đầy nửa gian nhà.”
“Thật à?” Võ Hoàng tự tin lên.
Uyển Nhi dập đầu, “Việc lần này, là do thần suy nghĩ không chu toàn, xin bệ hạ trách phạt.”
Võ Hoàng biết Uyển Nhi thân thiết với Thái Bình, Võ Hoàng cũng biết mỗi ngày Uyển Nhi đều đến Thiên Đường cầu phúc cho Thái Bình, việc này cũng không có gì phải chỉ trích Uyển Nhi.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Uyển Nhi cao ngạo như vậy, nói nàng chủ động câu dẫn Tiết Hoài Nghĩa, Võ Hoàng nửa chữ cũng không tin.
Việc này sau đó Thái Bình đã biết, công chúa lại là mỗi chữ đều tin, thậm chí còn có một chút tức giận.
Nàng không phải chỉ rời kinh có mấy tháng, công chúa phi của nàng thế mà dám bày kế câu người, giải quyết tên Tiết Hoài Nghĩa chướng mắt, chuyện này Thái Bình cần phải hỏi cho rõ ràng, đòi lại một chút “bồi thường” từ Uyển Nhi.