Tần Tiêu ra vẻ không biết, nghi ngờ nói:
– Nàng vốn chính là thân nhân của ta nha, có cái gì không đúng sao?
Phạm Thức Đức cười nhẹ:
– Đại nhân nói đúng, ty chức hồ đồ rồi.
Tần Tiêu bất động thanh sắc nhìn hắn rồi cũng cười rộ lên.
Một chuyến mấy người đi trở lại phòng của Tần Tiêu, thì chứng kiến trước phòng vây quanh một đám người. Tần Tiêu vừa mới hiện thân, những người này lật đật đứng dậy chạy ra đón chào, đón đầu thì bái. Đầu lĩnh lại là Giang Châu thích sứ Hà Khai cùng Giang Châu Phủ Chiết Trùng Đô úy Lý Quang Bình, còn có một số người khác, Tần Tiêu tuy rằng nhất thời không nhớ ra danh tự nhưng mơ hồ nhớ rõ đã từng gặp qua. Nhìn màu sắc bào phục của bọn hắn Tứ phẩm trở lên đến lục phẩm trở xuống đều có, ước chừng có sáu bảy mươi người. Trong đó có Huyện lệnh Bành Trạch trước kia tiến cử Tần Tiêu đi tham gia võ cử nhân, nhưng mà quan giai quá thấp xếp ở đằng sau, chỉ có thể dùng ánh mắt hưng phấn hướng về phía Tần Tiêu. Trước người hắn là đám người thích sứ Tư Mã, Tham Tào.
Hà Khai đi đầu tiên, hắn lạy vài cái, dùng thanh âm cung kính hô:
– Giang Châu thích sứ Hà Khai, dẫn dầu chúng quan Giang Châu cung nghênh khâm sai đại nhân vinh quy cố lý. Nghênh đón chậm, vạn mong đại nhân thứ tội.
Tần Tiêu mỉm cười, duỗi tay trái ra:
– Hà đại nhân xin đứng lên, chư quan xin đứng lên. Hôm nay bổn quan là tới tế tổ tảo mộ, không giống trên triều đình, chư vị không cần đa lễ như thế.
Mọi người từ trên mặt đất lầy lội đứng lên, cười khẽ hào khí trì hoãn cũng tốt hơn.
Tần Tiêu cất bước chậm đi về nhà, Hà Khai đi sau nửa bước thấp giọng nói:
– Hà Khai cảm giác cảm tạ ân đức tái sinh của đại nhân, không cách nào hồi báo. Từ nay về sau, Hà Khai sẽ như thiên lôi của đại nhân, chỉ đâu đánh đó, muôn lần chết không chối từ! Chúng đồng liêu Giang Châu cũng đồng tâm cùng Hà Khai nguyện đi theo đại nhân, xông pha khói lửa, không một câu oán hận! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tần Tiêu cười khẽ:
– Hà đại nhân nói quá lời rồi. Bổn quan chỉ xử sự theo lẽ công bằng mà thôi, quan trọng nhất là Hà đại nhân bản tính không mất, lạc đường biết quay lại, mới khiến cho bổn quan dám can đảm mở mặt lưới cho ngươi. Bất quá, lúc ấy tất cả quan viên được đặc xá đều bị hạ nhất phẩm ngừng bổng nửa năm, dùng chức vụ ban đầu lập công chuộc tội xem hiệu quả như thế nào, sợ là sẽ có rất nhiều người ghi hận bản quan trong lòng đó.
Hà Khai cuống quít nói:
– Tần đại nhân nói đùa rồi. Ta Hà Khai dám thề với trời, ngày đó được đại nhân đặc xá sẽ vĩnh viễn cảm ân đức của đại nhân, đến chết cũng không đổi! Không tin đại nhân mời xem, chỗ này của ta có một phần, lúc ấy chúng quan kí tên lên chiết tử (sổ nhỏ) tạ ơn, chư vị đồng liêu biết rõ đại nhân sẽ hồi hương tế tổ, cố ý nhắc nhở ty chức, nhất định chuyển lên cho đại nhân.
Dứt lời hắn xuất ra một chồng chiết tử dày đặc cho Tần Tiêu đến xem.
Tần Tiêu hơi có chút kinh ngạc nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, bên trên viết lúc Tần Tiêu ở trong Sở Tiên Sơn Trang đặc xá các quan viên, cùng thề đi theo Tần Tiêu hoặc uyển chuyển mịt mờ hoặc trắng ra mị siểm hoặc dõng dạc.
Tần Tiêu nhíu mày:
– Hà đại nhân, đây là ước định của ngươi và đám người đó sao? Ngươi làm cái gì vậy, không phải muốn hãm Tần Tiêu vào bất nghĩa sao, đến lúc đó sẽ có người mượn sự tình này này nói, thậm chí là tố cáo ta có biết không? Nói ta kéo bè kéo cánh, ý đồ bất chính.
Hà Khai nghiêm mặt thấp giọng nói:
– Nào có, nào có! Những thứ này đều là chúng hạ quan cảm ơn phát ra từ trong nội tâm thôi. Có ơn tất báo nhân chi thường tình, điều này hẳn là cũng không sai? Đại nhân, kể từ hôm nay, Hà Khai cái khác không dám cam đoan, tại Giang Châu phàm là đại nhân có cái gì cần sử dụng thì cứ lên tiếng, Hà Khai ta muôn lần chết cũng không dám làm sai chuyện của đại nhân giao cho.
Tần Tiêu cười ha ha nói:
– Hà đại nhân, ngươi nói như vậy đã quá khách khí rồi. Tất cả mọi người là đồng liêu, không cần đem cái gì Thượng Quan hạ quan được chia rõ ràng như vậy. Nhưng có chỗ khó, trợ giúp lẫn nhau chỉ cần không phải việc xấu, không trái pháp luật thì nhân chi thường tình có thể lý giải mà!
!