“Không phải đối thủ?”
“Không phải!”
“Vậy thì chết đi!” Trường kiếm của Cẩn Tiên công công chỉ thẳng lên trời một cái, quát lớn. “Phá!”
Chỉ thấy sương khí tung hoành, xà ngang cửa sổ của chùa chiền đều phủ một lớp sương trắng, Tiêu Sắt không chịu nổi cố gắng quấn chặt áo hồ cừu trên người. Thân thể Lôi Vô Kiệt lại bốc lên hơi nóng bừng bừng.
“Ngươi định làm gì?” Tiêu Sắt sửng sốt nhìn hắn.
“Chứng kiến tỷ thí như vậy nhưng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, thật đáng tiếc.” Lôi Vô Kiệt thở dài.
“Không biết điều. Ngươi từng nghe danh Trầm Tĩnh Chu, chắc cũng biết rốt cuộc kiếm của hắn đáng sợ tới mức nào.” Tiêu Sắt nói.
“Đương nhiên biết, mười bảy tuổi mới bước chân vào giang hồ, một mình khiêu chiến ngũ đại kiếm phái. Đầu tiên là trong hai trăm chiêu chiến thắng chưởng môn Cô Ảnh Kiếm phái Trác Tự Tại và chưởng môn Vân Tê Kiếm phái Dịch Thủy Hồng, sau đó lại dùng ba trăm chiêu đánh bại các chủ Thiên Kiếm các Hạ Khôi. Khi khiêu chiến Thương Lôi Kiếm Hiên Phó Thanh Phong, Phó Thanh Phong được xưng khoái kiếm đệ nhất thiên hạ, chưa bao giờ quyết đấu dùng quá mười kiếm, nhưng mới xuất tới kiếm thứ tám đã bị đánh bay Kinh Lôi kiếm trong tay. Chỉ khi đến chỗ tông chủ Thiên Thủy Kiếm tông Tiêu Xuân Thủy, Trầm Tĩnh Chu đánh đến năm trăm chiêu vẫn ko cách nào thủ thắng, bèn thu kiếm rời đi. Thế nhưng Tiêu Xuân Thủy thành danh đã hơn hai mươi năm, Trầm Tĩnh Chủ chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Lúc đó toàn bộ Giang hồ đều lan truyền truyền thuyết của hắn. Có người nói tuy hắn là nam nhưng gương mặt có phong thái của thiên nhân, khi xuất kiếm áo bào trắng bay phất phơ, sương khí tung hoành, không biết có bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân trong phòng ấm ái mộ hắn. Ta nghe nói có một bài thơ tả hắn: ‘Như có tiên nhân từ trời xuống, một kiếm xuất ra gió tuyết khô.’ Thế nhưng hắn chỉ xuất hiện trên giang hồ ba năm sau đó biến mất, cũng không ai nghe được tin tức của hắn.” Lôi Vô Kiệt thuộc làu làu những điển tích giang hồ này.
“Năm đó Trầm Tĩnh Chu mười bảy tuổi, còn hòa thượng này, hình như hiện giờ cũng mười bảy tuổi.” Tiêu Sắt nói thâm sâu.
Chỉ trong chớp mắt bảy Vô Tâm đã hợp lại làm một, Vô Tâm chắp tay nhắm nghiền hai mắt, trường bào trên người, phật châu trên cổ tất cả đều bay lên, miệng nhanh chóng tụng niệm Phạn văn. Cẩn Tiên công công đã xuất kiếm đâm ra, trên thân kiếm mang theo uy thế vô thượng!
“Cẩn Tiên thật sự muốn giết hắn!” Tiêu Sắt nhíu mày một cái.
Nhưng Vô Tâm lại chợt mở mắt, trước mặt hắn hiện lên hư ảnh chuông đồng to lớn, chiêu kiếm của Cẩn Tiên công công xuyên qua chuông đồng nhưng ngừng lại trước ngực Vô Tâm một tấc.
“Bàn Nhược Tâm Chung.” Mặc dù kiếm của Cẩn Tiên công công đã dừng lại nhưng kiếm khí không ngừng, một luồng sương lạnh quét về phía trán của Vô Tâm.
“Vô cùng bàn nhược tâm tự tại, ngữ mặc động tĩnh thế tự nhiên.” Vô Tâm nhỏ giọng nói, thân thể ngửa ra tạo thành một tư thế mà con người gần như không thể làm nổi, làn sương lạnh kia lướt sát qua chính giữa trán của hắn.
“Hòa thượng, hỏi ngươi một câu cuối cùng. Có đi theo ta hay không?” Cẩn Tiên công công thở dài.
“Ngươi nói câu này cứ như muốn bỏ trốn với ta vậy. Mặt của hòa thượng ta đỏ lên rồi này, cái tên thái giám không đứng đắn nhà ngươi.” Vô Tâm cười nói.
Cẩn Tiên công công sửng sốt một chút, cười nói: “Hòa thượng thú vị như vậy, giết chết thật đáng tiếc.”
“Muốn giết ta! Không dễ như vậy đâu!” Trong mắt Vô Tâm lóe lên ánh sáng màu tím, vô cùng yêu mị.
“Tâm Ma Dẫn? Đây là võ công khiến cả Vong Ưu cũng nhập ma?” Cẩn Tiên công công sửng sốt một chút, nhìn vào đôi mắt kia, cảm thấy như suy nghĩ toàn thân đều đang tiêu tán…
Một trận hỏa hoạn cháy suốt một ngày một đêm, người trong cả thành trì đều đang kêu khóc, cha đứng trên tường thành giơ kiếm gào thét nhưng lại bị một mũi tên bắn ngã. Hắn cảm thấy tuyệt vọng chưa từng thấy, tất cả thân nhân đều mất mạng trong trận hỏa hoạn này, thành sẽ bị phá rất nhanh, đến lúc đó thiết kỵ của Đại Lương sẽ phá tan mảnh đất này, hắn sẽ bị buộc roi ngựa vào cổ, bị kéo lê đến chết. Nghe nói binh sĩ của Đại Lương hết sức tàn nhẫn, cho dù mình chết rồi bọn chúng vẫn sẽ lột da mình ra… Chết đầy khuất nhục như vậy, chẳng bằng tự mình giải thoát. Hắn nhìn thanh đoản kiếm trong tay.
Chẳng thà giải thoát như vậy đi… Một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên.
Hắn đột nhiên mỉm cười.
Thần sắc trong mắt vốn từ từ tiêu tan lại ngưng tụ, ảo cảnh chậm rãi biến mất, Cẩn Tiên công công trở lại trong hiện thực, hắn nhìn kiếm trong tay mỉm cười: “Đã rất lâu rồi không nhớ lại ngày đó, khi đó đúng là đứa trẻ hèn nhát.”
Vô Tâm mỉm cười sầu thảm: “Lòng của công công vững như đá tảng.”
“Ngươi từng nghe tới Côn Luân chưa, đó là một nơi rất rất lạnh, quanh năm có tuyết rơi, tuyết rơi xuống cả ngàn năm đều không tan chảy. Ta ở nơi đó luyện kiếm sáu năm, trong lòng đã sớm lạnh lẽo như tuyết ở núi Côn Luân. Đối với ta Tâm Ma Dẫn không có tác dụng gì.” Cẩn Tiên công công nói: “Chết đi!”
Cẩn Tiên công công gầm lên một tiếng, hư ảnh chương đồng trước mặt Vô Tâm lập tức bị kiếm của hắn đánh cho chia năm xẻ bảy. Nhưng Vô Tâm không hề lui bước mà giậm chân lao tới đối mặt, hai tay áo múa lên, lại xuất chiêu đánh bay hắn ra ngoài. Cẩn Tiên công công không hề hoảng hốt, tung người trên không trung, hạ xuống trước mặt Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt: “Tiểu Vô Tâm, ngươi không phải đối thủ của ta, sao không để hai vị tiểu hữu của ngươi hỗ trợ?”
Lôi Vô Kiệt ngây ra một chút rồi lập tức xuất quyền đánh ra.
Tiêu Sắt kêu lên: “Đừng!”
“Vô Phương Quyền của Lôi gia, được!” Thân hình của Cẩn Tiên công công lóe lên, chiêu quyền của Lôi Vô Kiệt đánh vô ích, Cẩn Tiên công công đã về đứng bên cạnh cỗ kiệu có nóc kia.
“Lương phong suất dĩ lệ, du tử hàn vô y.” Cẩn Tiên công công nhỏ giọng đọc câu thơ. (Gió lạnh thổi mạnh quá, Người du tử lạnh không có áo. Đây là câu thơ trong ‘Cổ thi thập cửu thủ’.)