Dương Thanh bình tĩnh: “Xem ra ông tính để tôi tự mình ra tay.
Nếu vậy, cứ đánh gãy hai tay, hai chân của ông rồi nói sau!”
Người của Long Tam còn chưa xông đến, Dương Thanh đã chộp lấy cánh tay của Long Tam.
“Ông đây là người nhà họ Ngụy, cậu không thể động đến tôi!”
Cảm nhận được đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, Long Tam sợ hãi, lập tức hét lên.
“Rắc!”
“A…”
Tiếng xương gãy giòn tan và cả tiếng kêu rên đau đớn của Long Tam gần như cùng lúc vang lên.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu!
Ngay sau đó, lại liên tục có ba tiếng xương gãy vang lên, hai chân và một cánh tay khác của Long Tam cũng bị Dương Thanh đánh gãy.
Tiếng kêu rên đau đớn vang vọng trong cả nhà kho, ai nấy đều hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc này, hai mươi mấy gã đô con vừa được Long Tam ra lệnh phải giết chết Dương Thanh đã dừng lại cách anh mấy chục mét, không ai dám xông lên nữa.
Sau khi nhìn thấy được thực lực và thủ đoạn của Dương Thanh, còn ai dám ra tay với anh chứ?
Long Tam chỉ tát Tần Đại Dũng một cái, đạp một phát, Dương Thanh lại đánh gãy hai tay, hai chân của hắn ta.
Người này hoàn toàn là ác ma!
Ngoài tiếng kêu rên đau đớn của Long Tam, trong cả nhà kho không còn có tiếng động nào khác.
Ai nấy đều hoảng sợ nhìn Dương Thanh.
“Sắp xếp người chuyển hàng!”
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhìn Ngô Vũ nói.
Bây giờ Ngô Vũ mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu và chạy đi sắp xếp người chuyển hàng.
Còn Dương Thanh thì gọi một cuộc điện thoại.
“Cậu Thanh, cậu định trả lại Spa Hoàng Hà cho tôi sao?”
Điện thoại vừa được kết nối, Ngụy Sâm đã vội vàng hỏi.
Spa Hoàng Hà đã rơi vào trong tay Dương Thanh một thời gian, nhưng anh mãi vẫn không chịu trả lại.
Tới hôm nay, ông ta còn chưa dám nói chuyện này cho gia tộc biết.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Long Tam là người của ông?”
Anh nhớ rõ, lần trước Ngụy Sâm định lấy club Hoàng Triều để đổi lại Spa Hoàng Hà.
Ngụy Sâm cảm nhận được giọng điệu của Dương Thanh không tốt, vội vàng nói: “Đúng là người của tôi.
Không phải tên khốn kiếp này đắc tội cậu Thanh chứ?”
“Trong vòng hai mươi phút, ông tới nhà kho đường Duyên Hà ở ngoại ô phía Đông nhận người!”
Dương Thanh vừa dứt lời đã cúp máy.
Bên kia điện thoại, Ngụy Sâm vô cùng tức giận: “Long Tam, mẹ mày!”
Ông ta vốn đang buồn phiền vì chuyện Spa Hoàng Hà, không ngờ Long Tam còn đi trêu chọc Dương Thanh.
Đối với ông ta, điều này quả thật chính là họa vô đơn chí.
Ông ta không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới ngoại ô phía Đông.
Ở phía khác, Tần Đại Dũng đã lái xe đến biệt thự Vườn Hồng nhưng bị bảo vệ chặn lại ở cổng.
Ông ta không có giấy phép ra vào nên không được vào trong.
Tần Đại Dũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Hoa.
Nhưng ông ta gọi mấy lần, Triệu Hoa đều không nghe máy.
Điều này làm ông ta vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
Qua khoảng mười phút, ông ta gọi khoảng hơn trăm cuộc điện thoại, cuối cùng Triệu Hoa mới chịu nghe máy.
“Sếp Tần, tôi không nhận điện thoại của ông thì chắc chắn là đang bận.
Dù gì ông cũng là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, sao lại không hiểu chứ?”, Triệu Hoa rất bất mãn nói.
“Triệu Hoa, tôi đã ở cổng Vườn Hồng, ông mau ra đây!”
Tần Đại Dũng không có thời gian tính toán với ông ta.
“Chờ tôi ăn cơm xong rồi nói sau!”
Triệu Hoa nói xong đã cúp máy.
Nghe trong điện thoại truyền ra tiếng báo máy bận, Tần Đại Dũng tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp!”
Ông ta chờ thêm nửa giờ, Triệu Hoa mới chậm rãi đi ra.
“Triệu Hoa, ông mau gọi điện thoại cho Long Tam, bảo người của ông ta tránh ra, để nhà kho còn xuất hàng”.
Thấy Triệu Hoa, Tần Đại Dũng vội bước tới giục.
“Sếp Tần, ông cầu xin người ta cũng phải có thái độ của kẻ đi cầu xin chứ? Ông thế này, tôi không có cách nào giúp ông được đâu”.
Triệu Hoa cười lạnh nói.
Tần Đại Dũng hít sâu một hơi: “Triệu Hoa, ông đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi cầu xin ông gọi điện thoại cho Long Tam trước, những chuyện khác chờ đến nhà kho lại nói sau.
Ông thấy như vậy có được không?”
“Ha ha!”
Triệu Hoa cười đắc ý: “Nể tình sếp Tần thành khẩn như vậy, tôi cũng không phải không thể giúp ông”.
“Ông còn muốn thế nào nữa?”
Tần Đại Dũng nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi muốn vị trí tổng giám đốc.
Chỉ cần ông có thể nghĩ cách thuyết phục chủ tịch cho tôi đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, tôi sẽ bằng lòng đứng ra.
Đương nhiên, ông có thể làm phó tổng giám đốc”, cuối cùng Triệu Hoa cũng nói ra mục đích của mình.
Đến giờ phút này, Tần Đại Dũng mới hiểu được mục đích của Triệu Hoa là vị trí tổng giám đốc.
Ông ta không ngốc, chẳng mấy chốc đã hiểu ra lý do vì sao Long Tam dẫn người xuất hiện ngăn cản công ty xuất hàng, còn kiên trì muốn nói chuyện với Triệu Hoa.
Rất có khả năng, tất cả những điều này đều do Triệu Hoa làm ra.
“Được, tôi hứa với ông!”
Tần Đại Dũng nghiến răng nói.
– —————————
.