Các đồng môn định nghĩ cách cứu viện Lưu Tử Ngư đương nhiên lúc này đã bị trúng bẫy, thấy Lưu Tử Ngư mất mạng thì không cần phải nghĩ cách cứu viện nữa, lại thấy Bạch Diêu hiện thân, tự biết không phải là đối thủ, có người hô lớn một tiếng.
– Đi!
Trong màn đêm truyền đến hai tiếng kêu thảm, có hai người khác bay lên trong màn đêm, đằng sau có bóng người truy sát.
Những người xung quanh cửa hàng bị tiếng đánh đấm làm kinh động, hé khe cửa sổ và cửa nhìn ra bên ngoài đều bị dọa cho hết hồn.
Quan binh tuần tra trong thành nhanh chóng chạy tới, một chiếc xe ngựa đến, trên xe là một thân vệ của Thương Triều Tông chiu ra, đưa một lịnh bài cho quan binh tuần tra, trực tiếp nhận quyền chỉ huy.
Viên Cương cũng chui xuống xe ngựa, tiến vào trong Tĩnh Mặc hiên tóm cổ Lục Thánh Trung ra, đưa lên xe rồi nhanh chóng rời đi.
Bọn Bạch Diêu cũng lách người lao vút đi, biến mất trong bóng đêm.
Trên đường, có người châm đống lửa, rót dầu vào đóng củi, trong nháy mắt một ngọn lửa ngút trời phựt lên.
Trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng dựa trên lan can gác cao nhìn tín hiệu đầu thành phía xa phát ra, lạnh nhạt nói:
– Lão Hùng, thả đi!
Viên Phương phía sau lập tức cầm một con kim sí trong lồng ra, đi đến chỗ lan can ném vào bầu trời đêm, con kim sí vỗ cánh biến mất dưới ánh trăng mông lung.
Hai huynh muội Thương thị và Lam Như Đình bồi một bên nhìn, sau khi liếc nhìn nhau một cái thì Thương Triều Tông không nhịn được hỏi:
– Thích khách đã lọt lưới sao?
– Thích khách sa hay không sa lưới không quan trọng, người đứng phía sau mới thật thực phiền phức, cứ làm cho người ta chẳng còn cách nào khác.
Ngưu Hữu Đạo quay người, đối mặt với hắn ta cười nói:
– Nếu vương gia có thể lấy được quận Thanh Sơn, đến lúc đó ta sẽ tặng cho vương gia một món hậu lễ!
Hậu lễ? Ba người hai mặt nhìn nhau, Lam Như Đình hứng thú hỏi:
– Không biết hậu lễ ra sao?
Ngưu Hữu Đạo cười không đáp, Lam Như Đình im lặng, biết lại hỏi uổng rồi, vị này không muốn nói, hỏi cũng như hỏi không.