– Kiếp trước Nhiếp Vân kiếp trước khi chết đã cầm lấy linh thạch ẩn chứa Hồng Mông chi khí, trong nội tâm tràn ngập không cam lòng và phẫn nộ, thời điểm đó chủ đan điền vận chuyển và đột nhiên đụng phải khí tức nguyên thủy nhất, lúc đó cũng kích phát nó giống như khai thiên tích địa hình thành đệ nhất đan điền!
Tu Du Tẩu cũng phân tích quá trình Nhiếp Vân hình thành đệ nhất đan điền một lần.
– Ah, nói như vậy chỉ cần có được Hồng Mông chi khí, mỗi người cũng có thể mở ra đệ nhất đan điền?
Đôi mắt Thích Già Phật tổ sáng ngời.
– Trên lý luận mỗi người cũng có thể mở chủ đan điền nhưng không ai mở ra được.
– Loại thành công này là không thể phục chế.
– Lúc ấy thân nhân Nhiếp Vân tử vong toàn bộ, trong nội tâm sinh ra tuyệt vọng đậm đặc, đó không đơn thuần chỉ là tuyệt vọng, còn có không cam lòng và quyết tâm chống lại vận mệnh.
– Chính bởi vì có quyết tâm như thế nên hắn bắt lấy một đường sinh cơ trọng sinh ba trăm năm, hơn nữa mở ra đệ nhất thiên phú!
– Cho nên mới nói vận vậy, mệnh vậy!
– Con rết trăn không phải rắn, gà nhà có cánh không thể thành chim.
– Ngựa đi ngàn dặm phải có chí hướng; người có ý chí như Lăng Vân, không có vận mệnh theo cùng không thể bay cao.
– Chuyện vận khí khó mà nói, khó có thể tự thuật, số trời cho phép, không phải sức người có thể phục chế, trong thiên địa có thể có một người là vạn hạnh, chỉ sợ sau này không có người thứ hai.
Tu Du Tẩu cảm thán.
– Ha ha, là Nhiếp Vân may mắn, cũng là chư thiên vạn giới may mắn, xem ra Tu La Vương kết thúc cũng là số trời mong muốn.
Thích Già Phật tổ hiểu ra và cười to.
Trong khi hai người nói chuyện, Nhiếp Vân vận chuyển pháp quyết vô danh trong người mười lần, huyết thống thừa số gia tăng cho chủ đan điền đạt tới ba ngàn.
Một vạn đại đạo lặp lại rất nhiều, trên thực tế chỉ có ba ngàn đạo là tận cùng, cho nên gọi là ba ngàn đại đạo.
Ba ngàn đan điền đã đại biểu cực hạn của thiên phú, hoàn toàn bao quát tất cả thiên phú và không lặp lại.
Trong tình huống Hồng Mông chi khí sung túc cho nên Nhiếp Vân có thể diễn sinh ba ngàn huyết thống thừa số, ngay cả hắn cũng khó mà tin nổi.
– Mở đan điền!
Có huyết thống thừa số, chẳng khác nào có đan điền, tuy cần mở ra nhưng tinh thần tập trung vào trùng kích khí hải.
Ầm ầm!
Rất nhiều huyết thống thừa số đồng thời nổ tung diễn hóa thành ba ngàn đan điền vờn quanh chủ đan điền, từ đó bày ra xu thế bao la vạn trượng.
Xoẹt zoẹt~!
Xoẹt zoẹt~!
Xoẹt zoẹt~!
– Đột phá!
Ba đan điền vừa hình thành, trong đầu Nhiếp Vân cảm nhận được ý chí đặc biệt trong tối tăm, thân thể chấn động, bình cảnh Xích Thiên Cảnh bị lực lượng hậu tích bạc phát bành trướng.
Trong cơ thể nổ vang liên tục, hỗn độn chung quanh tách ra, khí tức toàn thân hắn như kiếm và không ngừng bộc phát hào quang sắc bén.
– Đột phá? Đáng giận, trúng kế!
– Chết!
Lúc này Tu La Vương hiểu ra, Nhiếp Vân hành động như vừa rồi là mê hoặc hắn, mục tiêu chân chính là tìm thời gian đột phá.
Sắc mặt biến thành khó coi, Tu La cốt kiếm trong tay chém tới, khí thế xé trời sinh ra đâm thẳng vào mi tâm của Nhiếp Vân.
– Đừng tay!
Đạm Thai Lăng Nguyệt biết rõ Nhiếp Vân đang ở mấu chốt đột phá không thể bị quấy rầy, đôi mi thanh tú nhíu lại, hai tay mở ra, tay áo đung đưa như Hằng Nga nhảy múa.
Rầm rầm rầm!
Hỗn độn nổ tung, hai đại cường giả Xích Thiên Cảnh giao phong, khí lưu hỗn độn bị phá vỡ giống như quét sạch chiến trường, những nơi bị lực lượng ảnh hưởng biến thành không gian loạn lưu.