Giang Nam lại lần nữa cắn răng, đột nhiên đem Hồ Thiên tiểu oa nhi từ trong Tử Phủ mời ra, khẩn trương nói:
– Huyền Đô đạo huynh, ngươi kết một hồi Nhân Quả, chẳng lẽ liền không lo lắng chọc một tràng Nhân Quả khác sao?
Hồ Thiên tiểu oa nhi ôm Tử Tiên hồ lô thật chặc, ngẩng đầu nhìn Huyền Đô cổ tiên, mặc dù hắn là Hồ Thiên lão tổ, giờ phút này trong nội tâm cũng không khỏi lo sợ bất an.
Hắn tuy cường đại, nhưng mà trước mắt còn không cách nào khống chế lực lượng, mà Huyền Đô cổ tiên lại một Tiên Giới Cự Đầu, nhân vật bậc này, coi như là hắn hoàn toàn khống chế lực lượng bản thân, chỉ sợ cũng bị đối phương bóp chết!
Huyền Đô cổ tiên thò tay, ở dưới Giang Nam cùng Giang Tuyết nhìn soi mói ôm lấy tiểu oa nhi giống như đồ sứ này, cao thấp dò xét. Cuối cùng nhất ánh mắt rơi vào phía trên Tử Tiên hồ lô.
Sắc mặt vị cổ tiên này biến hóa, buông Hồ Thiên tiểu oa nhi, cung kính hướng Tử Tiên hồ lô trong lòng ngực của hắn thi lễ, cười nói:
– Kiếp số cũng là định số. Ngươi ở kiếp này từ trong Tiên Hồ Lô sinh ra đời, là sư đệ của ta. Hồ Thiên sư đệ, ngươi thoát kiếp rồi, sau khi ngươi phi tiên, không cần phải đi Tử Tiêu Tiên cung gặp Tử Tiêu Tiên Vương, có thể đi Tiên Đế cung.
Hồ Thiên tiểu oa nhi giật mình, Giang Nam cùng Giang Tuyết cũng là vừa mừng vừa sợ, trong đầu có chút mộng, không biết Huyền Đô cổ tiên vì sao nói như vậy.
Huyền Đô cổ tiên chỉ vào hồ lô, cười nói:
– Cái Tiên Hồ Lô này là hạt giống hồ lô trong tay sư tôn ta Tiên Đế, rơi vào hạ giới hóa thành tiên đằng kết xuất hồ lô, bởi vậy trong hồ lô này chửa sinh ra sinh linh, là sư đệ của ta. Bởi vậy ngươi có thể thoát kiếp, bất quá những người khác vẫn còn trong kiếp.
Giang Nam hưng phấn nói:
– Cái tiên đằng này là ta gieo xuống, đạo huynh, ngươi nói ta có tính sư đệ của ngươi hoặc là sư thúc gì đó hay không?
Trong ánh mắt của hắn lộ ra chờ mong chi sắc, chăm chú nhìn Huyền Đô cổ tiên, thiếu niên áo vàng kia có chút nhức đầu, đã qua sau nửa ngày nói:
– Không tính.
Giang Nam ngạc nhiên, cả giận nói:
– Cái này không công bình! Tiên đằng là ta trồng, ta thu thập tiên quang mới nuôi lớn tiên đằng, thật vất vả mới khiến cho nó kết xuất một cái hồ lô, ta vì sao không tính?
Huyền Đô cổ tiên đầu càng lớn, lắc đầu nói:
– Ngươi không phải hồ lô.
Giang Nam chán nản, đột nhiên con mắt sáng ngời, cười nói:
– Tiên đằng của ta lại kết xuất một cái hồ lô, không được sao?
Huyền Đô cổ tiên không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn hướng Tinh Quang Đại Đế, ánh mắt rơi vào phía trên quan tài bằng vàng sau lưng hắn.
Tinh Quang Đại Đế sắc mặt khẩn trương, Huyền Đô cổ tiên đột nhiên chỉ một ngón tay, quan tài bằng vàng chấn động, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm của Thiên Ý lão tổ.
Tinh Quang Đại Đế sắc mặt kịch biến, vội vàng khai mở quan tài nhìn lại, chỉ thấy thân thể Thiên Ý lão tổ bạo toái, bạo chết ở trong kim quan!
– Ngươi!
Tinh Quang Đại Đế vừa sợ vừa giận, đang muốn phát tác, Huyền Đô cổ tiên nói:
– Nỗi khổ năm ngàn bốn trăm vạn năm trấn áp, còn không đáng được ta chém giết hắn, ta chỉ là xấu nhục thể của hắn, vì hắn lưu lại một đường sinh cơ. Ngươi bây giờ lấy đi thần tính của hắn, để cho hắn chuyển thế trọng sinh còn kịp.
Tinh Quang Đại Đế vội vàng quay người liền đi, khống chế quan tài bằng vàng chạy như bay mà đi, lạnh lùng nói:
– Huyền Đô, ngươi hư mất tu vi của hắn ở kiếp này, làm như vậy là để chấm dứt Nhân Quả, rồi lại cùng ta nhiễm lên Nhân Quả. Tương lai ta thành tiên, leo lên Tiên Giới, tất nhiên tìm ngươi kết thúc!
Huyền Đô cổ tiên không cho là đúng, nói khẽ:
– Ngươi tiễn đưa hắn chuyển thế, mau chóng gấp trở về, không thể bỏ qua trận cơ duyên phi tiên này.
Tinh Quang Đại Đế nao nao, tâm tình phức tạp, hắn mới vừa nói sau khi phi tiên cùng Huyền Đô kết thúc Nhân Quả, chưa từng nghĩ Huyền Đô lại còn nhắc nhở hắn mau trở lại, miễn cho bỏ qua cơ hội phi tiên.
Huyền Đô cổ tiên quay đầu, nhìn về phía Luyện Thiên đại trận cùng tiên đạo phù văn.
Bên trong Luyện Thiên đại trận chiến đấu như trước còn tiếp tục, bất quá uy năng của tiên đạo phù văn dĩ nhiên đã bắt đầu thúc dục!