“Vâng ạ!”
Không lâu sau đó, hai bố con đến nhà của Lục Tỉnh Tuyết.
“Ông nội, sao ông lại đến đây ạ?”
Thấy Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cùng nhau đến, Lục Tỉnh Tuyết rất ngạc nhiên.
Chưa bao giờ ông nội đến nhà cô ta cả.
“Tinh Tuyết, cậu nhóc ấy đâu rồi?”
Lục Xuyên tươi rói hỏi.
“Bác trai, bác tìm cháu ạ?”
Dương Thanh ra khỏi phòng, lễ phép hỏi ông ta.
“Cậu nhóc, đến đây nào!”
Lục Xuyên gọi anh đến, giới thiệu với Lục Nguyên Thông: “Bố, đây là cậu nhóc mà con kể với bố”.
Lục Nguyên Thông ngẩn người, quan sát Dương Thanh từ đầu đến chân rồi tức giận hỏi ông ta: ‘Cao thủ Vương Cảnh mà con nói với bố là tên nhóc mặt mũi non choẹt này à?”
Lục Xuyên biết lão thấy Dương Thanh quá trẻ nên không tin.
Ông ta bèn giải thích: “Bố đừng sốt ruột, bảo cậu ấy thể hiện một chút là biết ngay thôi”.
Tuy hơi bực dọc nhưng Lục Nguyên Thông cũng biết Lục Xuyên không phải loại người ăn nói lung tung, thế là ra lệnh cho cao thủ đang đứng sau lưng mình: “Ông đi thử xemI”
“Vâng!”
Người đó tiến lên.
“Ông nội!”
Lục Tỉnh Tuyết vừa thấy cao thủ kia thì giật mình, đứng trước mặt Dương Thanh như gà mẹ bảo vệ con, nói: ‘Anh ấy vấn chưa khỏe lại mà, ông nội định làm gì vậy?”