Đùng! Đoàng!
Kết giới bị phá vỡ, thần phạt sấm sét cũng đánh xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chính Dương Tông lập tức bị tàn sát, không có kết giới hộ sơn bảo vệ, từng toà linh sơn sụp xuống, từng bóng người hoá thành tro bay đi, trong đó có rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Nhanh, rời khỏi Chính Dương Tông.
Thành Côn giận dữ hét lên, vừa chống lại lôi kiếp vừa ra khỏi Chính Dương Tông, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi phạm vi của thiên kiếp.
Giống như ông ta, từng bóng người đồng loạt nhảy ra, Pháp Luân Vương cường đại cũng gọi pháp khí đáng sợ ra, dẫn các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông ra khỏi linh sơn.
Đi đâu?
Diệp Thành đuổi theo như một tên súc sinh, biển lôi thiên kiếp di chuyển theo chuyển động của hắn, những trưởng lão và đệ tử của Chính Dương Tông chạy chậm đều bị nhấn chìm, sau khi biển lôi qua đi, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Giết!
Thành Côn tức giận ra lệnh.
Lúc trước vì Diệp Thành ở độ cao một trăm nghìn trượng, công kích trận pháp không đánh được hắn, cao thủ của Chính Dương Tông cũng không lên đó đánh được, bây giờ Diệp Thành đã xuống đương nhiên không thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Ngay lập tức, cao thủ của Chính Dương Tông người ngự động binh khí, người thi triển thần thông, tấn công Diệp Thành từ xa.
Diệp Thành thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.
Tuy bây giờ người hắn đang có lôi kiếp nhưng hắn cũng hiểu rõ, Chính Dương Tông có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không thể đánh những cao thủ này thành tro bay ngay từ đầu thì hắn sẽ phải hứng chịu những đòn tấn công điên cuồng từ họ.