Ngón tay lão giả chợt động, bắn ra một chỉ thứ hai
“Phanh” một tiếng, lúc này kim sắc phù văn ở mặt ngoài lư hương tán loạn mất đi hóa thành vô số điểm màu vàng bao quanh lư hương, cùng lúc, những đồ án hung thú kia chợt vặn vẹo đứng lên giống như chúng từ bên trong lư hương mà chui ra. Cùng lúc đó có một cỗ thiên địa chi lực đáng sợ bỗng nhiên từ trong lư hương tản ra, tạo thành một sức ép kinh khủng bao phủ toàn bộ gian đại sảnh.
Hàn Lập sắc mặc hơi đổi, dưới linh áp đáng sợ đó vẫn đứng thẳng.
Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm hậu hai người tuy rằng vẫn ngồi nguyên tại chỗ nhưng khi lư hương phát sinh dị tượng cũng cảm thấy hứng thú.
– Đây là kiện Huyền Thiên linh bảo tàn phiến được ta vô tình tìm thấy tại một chiến trường cổ xưa ở sâu trong Man hoang thế giới. Về sau ta phải hao phí rất nhiều tài lực luyện chế lại một lần nữa mới có thể khu sử nó. Vừa rồi mới nó mới chỉ hiển lộ ra một phần mười uy lực, nếu phát ra toàn bộ uy năng thì cũng không dưới mười loại Thông thiên linh bảo đầu tiên trên Hỗn độn vạn linh bảng đâu.
Lão giả vận pháp quyết thu lại, một tay vung lên thu lư hương lại đắc ý nói.
– Chỉ là một cái bảo vật đã hỏng mà còn có uy lực như vậy, không biết Huyền thiên chi bảo chân chính sẽ đáng sợ như thế nào. Tạo hóa của Hư linh thật không nhỏ ả! Có bảo vật này trong người, đến lúc độ kiếp nắm chắc thêm một hai phần nữa
Thanh Nguyên Tử tán thưởng nói.
– Hắc hắc, hy vọng như thế đi. Bất quá khi phi thăng độ kiếp không dễ dàng chút nào, tại Linh giới trước kia cũng có người độ kiếp, đều phải chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành độ kiếp nhưng tỷ lệ người vượt qua thật là thấp đến đáng thương. Nếu lão phu cảm thấy không thể vượt qua được đại thiên kiếp sắp tới thì tuyệt đối không bao giờ mạo hiểm mà độ kiếp phi thăng. Nói như thế, nếu trong tay ta có một iện Huyền thiên chi bảo chân chính thì nói không chừng thật đúng là có thể có vài phần nắm chắc. Đáng tiếc thánh trùng trong tay vị thánh linh đại nhân kia, sớm đã cùng đồng hoá với bản thân nên căn bản không thể mượn được.
Hư linh lão giả trầm mặc một chút, cảm giác rất đáng tiếc nói.
– Bất quá ta tựa hồ nghe nói, mấy trăm năm trước ở Linh Giới chúng ta hình như xuất hiện thêm một kiện Huyền Thiên chi bảo
Thanh Nguyên Tử ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên nói ra làm cho Hàn Lập trong lòng nhảy dựng lên.
– Thật có chuyện này ư, ta như thế nào chưa bao giờ ai nói qua! Dù thế thì cũng không có khả năng. Khương huynh có lầm không!
Kim diễm hậu nhướng mày nói, bộ dáng tỏ ra không tin.
– Lời Khương huynh thật ra không giả, khi ta mới xuất quan có nghe trưởng lão trong tộc nói, mấy năm trước ở Hỗn Độn Vạn Linh bảng đột nhiên xuất hiện thêm một kiện Huyền Thiên chi bảo mới. Điều này thật là một chuyện kỳ quái. Nghe nói bảo vật này xuất hiện tại Phong Nguyên đại lục của chúng ta. Ngay cả Giác Xi tộc cùng với Hải tộc dường như đã phá giới tìm đến đây để tìm kiếm, họ đã dùng đến Huyết tế nhưng vẫn chưa tìm thấy. Về sau không nghe nói tin tức gì về bảo vật này nữa. Không biết là nó đã rơi vào một tu sỹ nào hay tự mở ra linh trí ẩn nấp tại Linh giới này. Thậm chí trong tộc ta có một vài vị trưởng lão có năng lực truy đoán tốn hao rất nhiều tâm lực mà cũng không thể xác định được tung tích, cuối cùng cũng đành phải buông tay.
Hư linh lão giả có chút âm trầm trả lời.
– Còn có loại chuyện này! Nhưng Huyền Thiên chi bảo sao có thể tránh được cả năng lực truy đoán, chẳng lẽ nó đã trực tiếp rơi vào tay vị Chân Linh nào.
Kim diễm hậu lắc đầu liên tục, giật mình nói.
– Không có khả năng bảo vật này nằm trong tay một vị Chân Linh. Chân Linh tuy rằng phần lớn sinh ra ở các giới khác nhưng một khi trưởng thành lại phần lớn rời đi tiến vào Tiên giới, hoặc du hành qua các không gian khác liền kề với không gian ban đầu. Hoàn toàn không có khả năng gặp được Huyền thiên chi bảo, nếu không bản tộc chắc chắn sẽ tìm một vị Chân Linh làm hộ tộc. Ta thấy, Huyền Thiên chi bảo nọ có khả năng không do Linh giới sinh ra, khi mở ra linh trí có năng lực đối kháng và ẩn nặc với thiên địa truy đoán lực, điều này cũng là bình thường
Hư linh lão giả ánh mắt chợt lóe, chậm rãi nói.
– Ồ,Hư linh huynh vừa nói như thế, hẳn là có lý. Cứ cho là như thế đi, nếu không các tộc cũng không âm thầm hành động như vậy. Dù sao đi nữa, cái việc mò kim đáy biển này không phải ai cũng hoang phí tâm huyết mà làm. Kiến giải của Hư linh huynh quả thật hơn hẳn người thường!”
Kim diễm hậu hơi suy nghĩ, có chút bội phục nói.
Thanh Nguyên Tử ở một bên gật gật đầu, trên mặt hiện rõ sự đồng tình.
– Ha ha, chủ ý này cũng là của các trưởng lão trong tộc nói ra, một mình lão phu không thể nghĩ ra được. Tốt lắm, Hàn tiểu tử, ngươi cũng nghe từ nãy đến giờ, thời gian dài như vậy, có thể chọn được vật người muốn chưa.
Hư linh lão giả ha ha cười, đột nhiên quay đầu hướng Hàn Lập hỏi một câu, tưởng đâu như lão đã quên chuyện giao dịch từ nãy rồi.
Hàn Lập trong khi nghe ba người bọn họ nói chuyện với nhau, trong bụng đã có chủ định, khi nghe lão giả quay lại nói chuyện, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ quái dị, sau một lúc hắn chỉ có thể kiên trì trả lời:
– Tiền bối, bảo vật này tuy rằng thần diệu bất phàm, nhưng cũng không phải là vật vãn bối muốn tìm. Vãn bối vẫn muốn lưu lại Minh Hà linh nhũ để dùng.
– Không có trúng ý, chẳng lẽ ngươi có bảo vật nằm phía trên của Hỗn độn vạn linh bảng? Tốt, nếu thực sự như vậy, đương nhiên lão phu không cưỡng cầu trao đổi. Nhưng nếu ngươi không nói ra được thì đừng trách lão phu không khách khí.
Hàn Lập hết sức bất ngờ, lão giả sau khi nghe xong không bộc phát cơn giận, mà sắc mặt trầm xuống có chút âm trầm nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, ngay lập tức một tay lật chuyển ngân quang chợt lóe thành một chùm ánh bạc chói lọi hiện ra đoản thước. Năm ngón tay phát về phía trước, ngay lập tức phát ra một sức ép không kém, vô số đoản thước màu bạc biến ảo ra tạo thành linh quang
– Di, thật đúng là Thông thiên linh bảo bài danh trên Vạn linh bảng. Tuy rằng thứ tự rất thấp nhưng xem ra Hàn tiểu hữu thật đúng là không thiếu những bảo vật bình thường.
Kim diễm hậu có chút kinh ngạc, tiếp theo khóe miệng khẽ cười gian xảo, hiển nhiên lão thấy vui mừng khi Hư linh lão giả rơi vào quẫn cảnh. Thanh Nguyên Tử sờ sờ cằm, lại cười khổ một tiếng.
Hư linh lão gỉa thấy mình liên tiếp hai lần xuất ra điều kiện, cũng không có thể trao đổi thành công, sắc mặt cũng có chút khó coi, hai mắt trừng trừng nhìn Hàn Lập một hồi lâu sau đó mới cười lạnh một tiếng nói:
– Không thể tưởng được ngươi cảnh giới mới chỉ như vậy nhưng thân gia thật quả không nhỏ a. Nếu đan dược cùng pháp bảo ngươi cũng không thiếu thì lão phu cũng chỉ còn cách dùng một phương pháp khiến không thể cự tuyệt để đổi lấy linh nhũ!