“Tôi lên đây!”
Sau câu này, Dương Thanh bỗng dưng biến mất.
“Bốp!”
“Binh!”
Hai tiếng va đập nặng nề vang lên, anh xuất hiện ở nơi hai vệ sĩ vừa đứng.
Còn hai người kia thì vừa bị Dương Thanh đánh trúng đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ, văng ra mười mấy mét rồi rơi phịch xuống đất.
Yên lặng!
Lặng như tời Lục Xuyên mở to hai mắt, vẻ khó tin hiện rõ trên khuôn mặt nhưng ngoài ra còn có cả sự mừng rỡ.
Lần đầu tiên gặp Dương Thanh, ông ta đã có cảm giác anh là một người không đơn giản, và bây giờ dự cảm này đã được chứng thực.
Có thể nói hai vệ sĩ luôn đi theo Lục Xuyên thuộc hàng những cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục, thế mà chưa kịp có cơ hội ra tay thì đã ngất xỉu.
Như thế chẳng phải có nghĩa rằng thực lực của Dương Thanh đã nằm trên Vương Cảnh sơ kỳ rồi hay sao?
Nhưng Dương Thanh trông chỉ có hai bảy, hai tám tuổi thôi.
Từ lúc nào mà Ninh Châu xuất hiện một cao thủ Vương Cảnh trẻ như vậy?
Lục Xuyên cho răng thực lực của Dương Thanh ít nhất phải là Vương Cảnh trung kỳ, thậm chí Vương Cảnh hậu kỳ cũng có khả năng.
Nếu không thì không thể nào đánh bại hai cao thủ chỉ trong chớp mắt được.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng ngỡ ngàng, không tưởng tượng nổi.
Đây là ông anh thoi thóp sắp chết mà họ gặp được trên dinh thự Ninh Sơn ư?
Hai cao thủ của nhà họ Lục cùng lên mà vẫn bị Dương Thanh nhanh như chớp đánh bay, thế chẳng phải đồng nghĩa với việc anh có thể sánh bằng những cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục rồi sao?
Chác có lẽ Lý Tấn của nhà họ Lý, một trong hai gia tộc quyền thế Ninh Châu, cũng không phải đối thủ của anh nhỉ?