Cuối cùng cô ta cũng gật đầu.
Lục Tinh Tuyết thâm hạ quyết tâm, nếu Dương Thanh gặp nguy hiểm, cô ta sẽ lập tức xông lên ngăn cản.
Dù kết quả là thua, cô ta cũng quyết không để anh đi.
“Chị sao vậy hả”
Mục Thiên Thiên thấy Lục Tinh Tuyết đồng ý thì hốt hoảng: “Anh ấy được chúng ta cứu về cơ mà, chị không biết lúc đó anh ấy bị thương nặng đến mức nào ư?”
“Mặc dù đã xuất viện nhưng thương tích của anh ấy vẫn chưa khỏi hẳn, còn vệ sĩ của bác thì đều là cao thủ bậc nhất nhà họ Lục”.
“Nhỡ đâu lỡ tay đánh quá mạnh làm anh ấy chết thì sao!”
Lục Tỉnh Tuyết cắn môi, lòng cũng rất lo lắng nhưng lại không thể ngăn cản Dương Thanh lại được.
“Thiên Thiên, em yên tâm, chị sẽ không để anh ấy có mệnh hệ gì đâu, anh ấy không thể đi được”, cô ta vẫn kiên trì.
Trong lúc đó, Dương Thanh đã đi theo Lục Xuyên ra sân.
Hai người vệ sĩ cũng tiến lên mấy bước, đứng trước mặt anh.
Hai người này tỏ thái độ rất khinh thường, hoàn toàn không xem Dương Thanh ra gì, trong lòng thầm thắc mắc tại sao Lục Xuyên lại yêu cầu họ hợp sức đi đối phó với một người trẻ tuổi, đúng là hạ thấp tiếng tăm của họ mà.
Lục Xuyên thấy Dương Thanh vẫn giữ được bình tĩnh thì khá kinh ngạc.
Gòn trẻ như thế mà vẫn không run không sợ khi đối mặt với hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, dù thua thì tâm thái này cũng khiến ông ta có cái nhìn khác với anh.
“Bắt đầu đi!”
Lục Xuyên ra lệnh.
Song, dù đã nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, hai tên vệ sĩ vần không nhúc nhích, chờ Dương Thanh ra đòn trước.
““Nhóc con, quyền cước không có mắt đâu, nếu cậu sợ thì chủ động nhận thua để chúng tôi khỏi đánh đi, lỡ may bất cẩn làm cậu bị thương thì chúng tôi cũng khó nói”.