“…”
Miêu Nghị không còn tức giận, hắn á khẩu không nói được gì, không nghĩ tới đã bị Vân Tri Thu phát hiện, việc này là hắn đuối lý, có lý do gì đi trách cứ Vân Tri Thu, nam nhân của mình ra ngoài trộm người, còn không cho phép nàng nổi giận? Không có trực tiếp giết Chư Cát Thanh là tốt rồi, Vân Tri Thu có đủ năng lực làm việc đó.
Im lặng trong chốc lát, Miêu Nghị hỏi:
– Xảy ra lúc nào?
Diêm Tu nói:
– Trong đêm ngày hôm sau, ngay lúc đại nhân rời khỏi Ngọc Nữ Tông, Thanh Mai liền dẫn người đi.
Miêu Nghị càng im lặng, cảm thấy Vân Tri Thu cùng ngày đã biết rõ, Vân Tri Thu còn làm ra bộ dạng chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn cũng giả vờ như không xảy ra việc gì, đoán chừng nội tâm Vân Tri Thu không ngừng khinh bỉ hắn, lần này mất mặt lớn rồi.
– Ai! Đi mời phu nhân tới một chuyến, nói là ta có việc hỏi nàng.
Miêu Nghị cảm thán, quay người duỗi tay chống vào thân cây thô to.
– Vâng!
Diêm Tu lĩnh mệnh rời đi.
Không đợi bao lâu, Vân Tri Thu tươi cười đi tới.
– Ngày vui, ngươi một người đứng dưới gốc cây làm gì? Cảm xúc không cao, như thế nào?
Nàng đi tới sờ mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị thở dài:
– Chuyện Chư Cát Thanh, tại sao ngươi làm vậy?
– Thì ra ngươi đã biết!
Vân Tri Thu giảm cười, nói:
– Xử trí như thế nào không phải bày ra đó rồi sao? Ngươi còn hỏi làm gì?
Miêu Nghị yên lặng nói:
– Chuyện đã như thế, ta muốn thu nàng vào làm thiếp, ngươi cảm thấy như thế nào?
Vân Tri Thu không còn cười nữa, nói:
– Việc này ta không đáp ứng, cũng sẽ không đáp ứng! Gia môn này không phải nữ nhân nào cũng có tư cách bước vào, nhất là loại nữ nhân ỷ vào tư sắc không biết trời cao đất rộng, khoe khoang tâm cơ của mình, loại người này vừa vào nhà chắc chắn gia môn sẽ không được bình an.
– Nếu ngươi muốn chơi thì ta đã nuôi nhốt nàng lại, ngươi muốn chơi lúc nào cũng được, ta không ngăn cản ngươi, làm phu nhân tới mức như ta, ta nghĩ thiên hạ cũng không có người nào nói ta không rộng lượng? Đương nhiên, nếu ngươi muốn dẫn nàng vào cửa, ta cũng không ngăn được ngươi, nhưng tục tĩu ta nói trước, chỉ cần ngươi dám làm như vậy, ta dám giết nàng, trừ khi ngươi bỏ qua ta, nếu không ta sẽ không nhượng bộ!
– Ngưu Nhị, hôm nay ta đã nói rõ ràng, chỉ cần ta còn sống một ngày, chỉ cần ta còn là chủ mẫu Miêu gia, Chư Cát Thanh không thể tiến vào gia môn, không có chỗ thương lượng! Mặt khác lại bổ sung một câu, nếu khảo hạch lần này ngươi không còn sống trở lại, ta cho rằng ngươi dính xui xẻo của nàng, chuyện đầu tiên ta làm chính là chém đầu nàng.
Nàng không chỉ nói ngoài miệng, mà là thật sự không nhượng bộ, nghĩ đến đây nàng liền tức giận, tùy tiện đi uống rượu mừng lại ngủ với chủ nhân, cái quái gì! Tuy Tiểu Thế Giới không có người tạo áp lực cho Miêu Nghị, nhưng nàng không ngờ Miêu Nghị lại không kiêng nể tới mức này.
Hi sinh một Chư Cát Thanh đối với nàng mà nói không coi vào đâu, nàng muốn cầm Chư Cát Thanh gõ cảnh cáo cho Miêu Nghị nghe, nếu không cho Miêu Nghị chút cố kỵ, về sau còn thế nào? Nếu không phải thấy Miêu Nghị sắp sửa đi tham gia khảo hạch, tương lai sống chết không rõ, nàng còn muốn cầm đầu Chư Cát Thanh ném vào mặt Miêu Nghị, tha mạng cho Chư Cát Thanh đã là nhượng bộ lắm rồi, chuyện khác không có khả năng thương lượng.
Miêu Nghị kinh ngạc nhìn nàng.
Vân Tri Thu cũng đối mặt với hắn, sau một lúc lâu mới nói:
– Nếu ngươi dám thả nàng ra, ta sẽ dám học ngươi, cũng tìm nam nhân để ngủ, cho ngươi nếm thử tư vị mà ta thừa nhận! Nên nói ta đều nói, ngươi xem mà lựa chọn đi.