Đại trưởng lão tăng giá đã đủ ác rồi nhưng người này so với đại trưởng lão còn ác hơn. Người này rốt cuộc có lai lịch gì lại dám đối đầu với đại trưởng lão trắng trợn như vậy, chẳng lẽ hắn không biết chữ “tử” viết như thế nào?
Trên đài cao đôi mắt đẹp của Lê Nặc tràn đầy thần sắc bất an, âm thầm ảo não sao mình lại đem vật này ra đấu giá, bây giờ thì hay rồi chọc vị đại nhân kia đối địch với đại trưởng lão, không biết lát nữa phải thu xếp như thế nào, chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ là tai ương ngập đầu. Nàng trong lòng sầu lo đồng thời lặng lẽ truyền âm cho Xuân Di, dặn dò nàng thời cơ hành sự.
Trong phòng Giáp số một, thanh âm của Công Tôn Lương ung dung truyền ra: – Bằng hữu, ngươi nhất định ra giá năm ức?
Dương Khai cười ha hả, – Thế nào? Đại trưởng lão chịu bỏ mười ức thánh tinh mua một viên Hư Vương đan không có tác dụng gì, bổn toạ dùng năm ức mua vật liệu luyện khí này lại có gì không thoả?
Công Tôn Lương hừ lạnh một tiếng.
Dương Khai trước mặt lão tự xưng bổn toả làm tâm tình lão vô cùng khó chịu, hơn nữa lần trước để Khương Trường Phong đi mời Dương Khai mà đối phương không hề nể mặt cho nên khẩu khí lão lạnh xuống. – Ngược lại cũng không có gì không ổn, chỉ sợ các hạ ra giá sảng khoái tới lúc không có khả năng chi trả.
– Việc này không nhọc tới đại trưởng lão quan tâm. Dương Khai khẽ cười một tiếng. – Đại trưởng lão có thể chi trả mười ức thánh tinh, bổn toạ cũng có thể.
Ý hắn có hàm ý, Công Tôn Lương trong lòng không thoải mái không chút do dự nói: – Sáu ức.
– Mười ức.
Dương Khai không chút nào thối lui.
Vài ba câu giá tiền đã đuổi kịp viên Hư Vương đan, chẳng những làm người ta có cảm giác vô cùng khiếp sợ, lại cũng tương đương tức cười.
Trên đời này lại có thứ gì có thể giá trị mười ức? Hư Vương đan không đáng giá, vật liệu luyện khí kia không đáng giá, chỉ có thể diện mới đáng giá nhiều đến vậy.
Công Tôn Lương trong mắt loé hàn quang, đang lúc chuẩn bị tăng giá nữa thì phòng Giáp số hai bỗng truyền tới tiếng Tử Vô Cực khẽ cười. – Hai vị đều là người tài lực hùng hồn, Vô Cực cảm thấy bội phục sâu sắc, chỉ là đại trưởng lão người vừa rồi mới tiêu mười ức thánh tinh, còn có năng lực tăng giá nữa sao?
Tử Vô Cực lúc này trong lòng không khỏi sảng khoái, vừa rồi hắn bị Công Tôn Lương đè đầu, Hư Vương đan cũng không có phần mình nên tâm tình tự nhiên có phần buồn bực, thời khắc này thấy Dương Khai ra mặt đấu chọi gay gắt nên không thể thờ ơ lạnh nhạt bèn đứng ra trợ trận cho Dương Khai.
Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu của mình. Tử Vô Cực trong lòng nghĩ rất rõ ràng, hơn nữa Dương Khai cũng chính là người hắn muốn lôi kéo, làm sao để hắn một mình tác chiến, thời khắc này chính là lúc lấy lòng, cho nên hắn không kiêng kị gì mà nói.
– Lão phu có thể trả hay không nhị công tử không cần quan tâm. Công Tôn Lương thần sắc hung ác nham hiểm, khẩu khí lạnh lẽo.
– Vô Cực tất nhiên là không có quyền can thiệp vào việc riêng của đại trưởng lão, chỉ có điều…giờ này phụ thân và đại ca không ở Tử Tinh, đại trưởng lão thống soái Tử Tinh, mỗi tiếng nói hành động không chỉ quan hệ tới mình đại trưởng lão mà là thành tín cùng danh dự của cả ta và Tử Tinh. Lúc trước lão nhân người đấu giá Hư Vương đan rốt cuộc có mười tỉ thánh tinh để trả không cũng không ai thấy được. Tất nhiên…Vô Cực rất tin nhân phẩm của đại trưởng lão, tất sẽ không có gì hoài nghi, nhưng trong đại sảnh này có hơn một ngàn võ giả, khó bảo toàn có chút người sẽ không cẩn thận lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, hiện tại chỉ sợ còn đang hoài nghi đại trưởng lão người ỷ thế hiếp người cưỡng đoạt Hư Vương đan.
– Càn rỡ. Khương Trường Phong giận giữ hét. – Vừa rồi mười ức thánh tinh kia có trả hay không Lê Nặc cô nương biết rõ, chuyện này đã có Lê Nặc cô nương tự mình chứng thực, nhị công tử lúc này còn bàn tới chuyện này là có ý gì?
– Haha, bát trưởng lão nói phải, vậy coi như là mười ức thánh tinh vừa rồi đã trả rồi. Tử Vô Cực cười ha hả.
– Cái gì gọi là coi như? Khương Trưởng Phong sắc mặt tối sầm.
– Chỉ có điều chuyện gì cũng có một không có hai. Tử Vô Cực không nhìn thằng Khương Trường Phong nói tiếp: – Đại trưởng lão nếu đại diện cho Tử Tinh vậy chúng ta cũng không thể luôn bị hiểu nhầm mới được, bằng không Tử Tinh ta không có danh dự có thể nói. Đại trưởng lão dưới một người trên vạn người, lời nói hành vi đều là làm gương cho Tử Tinh ta, cũng sẽ không hy vọng có chuyện như vậy xảy ra.
Trong phòng Giáp số một Công Tôn Lương ánh mắt híp lại, đợi Tử Vô Cực nói xong mới thản nhiên nói: – Vậy theo nhị công tử thấy lão phu phải làm thế nào mới có thể thủ tín, còn xin nhị công tử dạy ta.
– Không dám không dám, đại trưởng lão nghiêm trọng. Tử Vô Cực vội vàng khiêm tốn một phen. – Chỉ có điều việc đã đến nước này, muốn đấu giá nữa dù sao cũng phải lấy ra thứ gì đó mới được. Haha, hay là như này đi, hai vị báo giá tiếp thì liền đem thánh tinh đặt tới trên đài, như vậy cũng ngăn được bên kia thoải mái ra giá, miễn cho danh vọng của Tử Tinh bị vẩn đục.
Tử Vô Cực lời nói như có dao, Công Tôn Lương nghe mà căm tức, lão hướng về phía Khương Trưởng Phong nháy mắt ra dấu, người này tâm lĩnh thần hội quát.
– Chê cười, trên đời này sao lại có cách đấu giá như vậy.
– Biện pháp này không tệ. Dương Khai cười ha hả cắt ngang lời Khương Trường Phong, trong lúc nói chuyện cũng dùng thần niệm áp chế qua làm Khương Trưởng Phong không thể mở miệng. – Ta không có ý kiến gì, nếu đã muốn đấu giá cũng không thể ra giá lung tung, ta cũng sợ bị oan đại đầu, Vô Cực công tử quả nhiên tâm tư nhạy cảm.
– Vị đại nhân này quá khen. Tử Vô Cực tâm hoa nộ phóng, vừa trả lời vừa lặng lẽ truyền âm cho Dương Khai: – Đại nhân, Vô Cực ở đây có sáu ức thánh tinh, nếu đại nhân cần, Vô Cực nhất định toàn lực tương trợ.
– Không cần, ý tốt của nhị công tử, Dương mỗ tâm lĩnh. Dương Khai vừa hồi âm vừa nói: – Không biết ý của đại trưởng lão thế nào.
Công Tôn Lương trong lòng căm tức nhưng giờ này đâm lao đành phải theo lao nên không thể không nói: – Được, lão phu chấp nhận cách này.
Lão là Tử Tinh đại trưởng lão, dám so tài lực với lão ở Tử Tinh, đây quả thực là không tự lượng sức.
– Hai vị đại nhân nếu đã đồng ý, vậy ta liền cả gan. Lê Nặc âm thầm thở ra một hơi, tuy không khí bên trong phòng đấu giá còn ngưng trọng vạn phần nhưng tối thiểu đã không có dấu vết vung tay, nàng nhìn về chỗ Dương Khai nói: – Vị đại nhân này vừa rồi ra giá mười ức.
– Ừ, thánh tinh ta không có nhiều như vậy. Dương Khai trả lời.
– Không có nhiều thánh tinh như vậy ngươi cũng dám ra giá, haha, đây là ngươi mới vừa ra giá lung tung rồi chứ. Khương Trường Phong cười ha hả.
– Bát trưởng lão, người ta chỉ nói không có nhiều thánh tinh như vậy, cũng không nói không có năng lực chi trả à, vị đại nhân kia chẳng lẽ không có thứ vật phẩm quý trọng khác? Tử Vô Cực lúc này vẫn tranh thủ.
– Nhị công tử nói không sai. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. – Thánh tinh ta không có nhiều như vậy nhưng có thể dùng những thứ đồ khác thay thế thánh tinh, Lê Nặc cô nương, cũng không biết như vậy có vi phạm quy định hay không?
– Không có, phòng đấu giá Thông Thiên ta có thể chấp nhận những vật phẩm khác có giá trị tương ứng. Lê Nặc nghiêm mặt nói.
– Được, vậy cô xem cái này. Dương Khai vừa nói vừa thuận tay đưa ra một bình ngọc, dưới sự khống chế của thánh nguyên, bình ngọc tinh chuẩn hướng trên đài bay tới.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bình ngọc, đều tò mò đan dược bên trong là gì, có thể có giá trị mười ức thánh tinh.
Lê Nặc nghi ngờ nhận lấy, mở nắp bình nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền biến sắc cả kinh kêu lên. – Đây là… Hư Vương đan.