Lúc trước theo ước định chỉ là hai bình thần nhũ, hiện giờ đối phương thoáng chốc đã đem ba bình giao cho hắn. Hiển nhiên cũng coi như là đáp tạ hắn khổ công thu thập tài liệu.
Xem ra quyết định đem tất cả tài liệu thu thập được lấy ra là một cử chỉ sáng suốt.
Thần nhũ này tuy rằng quý hiếm cực kỳ nhưng đối với Thanh Nguyên Tử cũng không có quá nhiều tác dụng, cho nên lúc này cũng không mấy tiếc nuối.
Về phần Kim Diễm Hậu hiển nhiên cũng rất vừa lòng với lần trao đổi này, thần tình tươi cười cùng Thanh Nguyên Tử nói chuyện phiếm một hồi.
Hai người có nói đến một vài bí văn dị sự ít người biết đến, và cũng có một vài công pháp tu luyện tương quan khiến Hàn Lập ở một bên cũng nhiệt tình mà nghe ngóng.
Thời gian trong nháy mắt đã qua nửa canh giờ, rốt cục Thanh Nguyên Tử cũng đứng dậy cáo từ.
Kim Diễm Hậu cũng không có ý giữ lại, liền đứng dậy định tiễn Thanh Nguyên Tử đến cửa lớn đại điện.
Đúng lúc này một tiếng nổ ầm ĩ vang lên bỗng nhiên trên không đảo nhỏ, tiếp theo cả tòa cung điện chấn động, dường như bị vật gì đó công kích thật mạnh tạo thành.
Hai người trong đại sảnh vừa mới đứng dậy đều cả kinh, không khỏi hồ nghi nhìn nhau.
Ai đảm lớn gan như vậy, trắng trợn công kích trước cửa.
Lúc trước Thanh Nguyên Tử tuy rằng cũng sử dụng kiếm khí chém lên đảo nhỏ được bao phủ bởi một tầng cấm chế, nhìn như thanh thế rất lớn nhưng trên thực tế vẫn chưa thực sự tạo nhiều uy phong như vậy.
Mà động tĩnh vừa rồi, rõ ràng là tầng cấm chế này bị ngoại lực mạnh mẽ đánh nát.
Sau khi Kim Diễm Hậu phục hồi tinh thần, tự nhiên cũng kinh sợ cực kỳ, một tay bấm quyết niệm chú, tựa hồ lập tức thúc dục thần thông nào đó.
Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên từ trên không chợt phát ra một thanh âm nam tử.
“Kim Diễm, Thanh Nguyên Tử, hai tiểu tử các ngươi ở trong đó làm gì. Mau mau đi ra gặp ta!”
Thanh âm đàm thoại thô lỗ dị thường khiến hai người Thanh Nguyên tử đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau một cái thì không khỏi cùng cười khổ.
“Như thế nào, còn không ra đón bản đại nhân! Kim diễm, chẳng lẽ ngươi thật muốn ta hủy đi nơi này hay sao?”
Mà nam tử kia tựa hồ có chút không kiên nhẫn, vừa dứt lời bên ngoài cung điện truyền đến từng tiếng gầm rú liên miên không dứt, thậm chí tạo ra từng đợt không gian dao động bao trùm cả hòn đảo.
Lúc này, ở bên trong đại điện kim quang chợt lóe, một đạo độn quang xuất hiện trước mặt Kim Diễm Hậu, tiếp theo hào quang chợt tắt, lập tức hiện ra một gã kim giáp vệ sĩ thần sắc kinh hoảng.
“Hồi bẩm chủ nhân, bên ngoài…”
“Ta đã biết, người tới ở bên ngoài là khách quý! Ngươi xuống trước đi. Khương huynh, xem ra ngươi nhất thời chưa đi được rồi! Chúng ta cùng ra ngoài gặp lão quái vật này một chút! Nếu không đảo nhỏ này của ta thật đúng có thể bị hắn hủy đi mất.” Kim Diễm Hậu khoát tay chặn lại, sau đó lại quay người hướng về phía Thanh Nguyên Tử cười khổ nói.
“Lão quái vật đã đến đây tự nhiên ta cũng muốn gặp mặt. Bất quá mỗi lần gặp qua hắn, ta đều phải đau đầu vài ngày.” Khóe miệng Thanh Nguyên Tử run rẩy một chút, có vẻ bất đắc dĩ trả lời.
Kim Diễm Hậu thở dài, nhưng pháp quyết chợt chuyển, ngoài thân chợt lóe kim quang, một tầng hỏa diễm kim sắc quay cuồng xuất hiện đem thân hình hoàn toàn bao phủ.
Một thanh âm muộn hưởng vang lên, hỏa diễm bạo liệt bay tán loạn. Kim Diễm Hậu biến mất không còn bóng dáng trong đó.
Đúng là hỏa độn thuật cực kỳ hiếm thấy!
Thanh Nguyên Tử thì đơn giản hơn, tay áo bào run lên một cái, hóa thành một đạo kim quang bay ra đại sảnh môn. Sau một cái chớp động, quỷ dị biến mất ở trên không trung.
Cả gian đại sảnh nhất thời chỉ còn lại Hàn Lập lẻ loi đứng đó.
“Lão quái vật! Có thể khiến hai người này đều xưng hô như vậy, thật sự khó có thể tưởng tượng là dạng tồn tại gì. Tuy rằng không muốn gặp, nhưng bất quá đi cũng không có vấn đề gì.” Hàn Lập thở dài một hơi, dùng thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy thì thào vài câu, tiếp theo sau lưng lôi quang chợt lóe, một đôi cánh trong suốt hiện lên, chợt lóe rồi hóa thành một đạo hồ quang xanh trắng mà biến mất.
Tại đảo nhỏ trên không ngàn trượng, Thanh Nguyên Tử cùng Kim Diễm Hậu hai người đang đối mặt với một quái vật lớn, thân thể dài hơn trăm trượng, thần sắc có chút cung kính!
Mà là một con bọ cánh cứng cả người đen tuyền, trên đỉnh đầu nó hiện ra một thân ảnh của một lão giả dáng người gầy yếu.
Người này nhìn bộ dáng chừng lục tuần, hốc mắt lõm sâu, cái mũi dài thườn thượt, trên thân mặc một bộ trường bào đủ mọi màu sắc, ở cổ lộ ra một chuỗi hạt như hoa sen sáng chói mắt, mỗi viên đều lớn như quả trứng chim, thoạt nhìn cực kỳ màu mè.
Nhưng khiến người ta giật mình chính là, tầng cấm chế bạch sắc bao phủ vốn cả tòa đảo nhỏ hiện đã không còn sót lại chút nào.
Mà ba gã kim giáp vệ sĩ, lại bị tơ trắng từ trong miệng bọ cánh cứng phun ra quấn thành một đống, thân bất do kỷ ở trên không trung quay tròn chuyển động không ngừng như con vụ.
Lúc đó Hàn Lập vốn đã hóa thành một đạo hồ quang xanh trắng cũng vừa xuất hiện ở bên cạnh Thanh Nguyên Tử và Kim Diễm Hậu. Mà Kim Diễm làm như không thấy quẫn cảnh ba gã vệ sĩ, ngược lại tươi cười hướng tới lão giả đứng trên con bọ cánh cứng nói:
“Hư Linh huynh, ngươi vốn rất ít ghé thăm, hôm nay sao lại có thời gian đến đây. Bất quá nếu đã đến, chi bằng cùng chúng ta xuống phía dưới một lát!”
“Hắc hắc, Kim Diễm ngươi trong miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng kỳ thật ước gì ta vĩnh viễn không đến đây a.” Lão giả cười hắc hắc một trận, khẩu khí không chút khách khí nói.
“Kim mỗ sao dám nghĩ vậy. Nhưng đạo hữu làm thế nào lại biết Khương huynh đến làm khách ở chỗ tiểu đệ vậy.” Kim Diễm Hậu cười bồi, vội vàng đem đề tài chuyển sang trên người Thanh Nguyên Tử.
Thanh Nguyên Tử vừa nghe lời này, trong lòng tự nhiên mắng to Kim quan nam tử một trận, nhưng lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười mở miệng:
“Khương mỗ đích xác cũng có chút nghi hoặc, Hư Linh huynh vì sao lại biết tại hạ cùng Kim huynh ở cùng một chỗ. Hay là đạo hữu đã đi qua động phủ của tiểu đệ?”
“Việc gì phải qua động phủ của ngươi, vốn là những động phủ ở xung quanh đây ta đều qua một chuyến, nên mới biết hai người các ngươi ở đây. Trước đó vốn có hai người còn bế quan không ra, chờ ta hủy đi động phủ rồi cũng thành thành thật thật mà xuất hiện. Đã biết như thế sao lại không sớm xuất hiện!” Lão giả cười to một trận, dương dương tự đắc nói.