Hôm nay cậu thật sự muốn giết tôi sao? Hả!”
Đối với tiếng gào thét của Mại Lạc, đám người Trương Thác không hề có chút lung lay, trên đường đi, họ đúng là đã tiêu diệt không ít người đắc lực của Mại Lạc.
Nhưng khi những lời này vào trong tai bốn đại gia tộc và các thế lực ngầm thì lại không phải như vậy nữa.
Mới lúc nấy thôi, chú ba của Tiêu Dương Thần còn vô cùng tự tin mở miệng, nói hai gia tộc Tiêu và Mục đã phái mười mấy người hóa hình, ba cao thủ cấp sơ kỳ ngưng khí, một cao thủ cấp trung kỳ ngưng khí, tạo nên cục diện nhất định phải giết, phải chém Trương Thác, cho răng đây là thiên la địa võng, Trương Thác không còn chỗ nào để chạy.
Nhưng mà bây giờ khi nghe thấy lời này, bọn họ mới phát hiện ra bản thân mình buồn cười cỡ nào. Trương Thác này thế mà lại truy sát một cao thủ cấp cuối tầng ngưng khí hàng ngàn dặm trong vòng nửa tháng! Cấp cuối tầng ngưng khí đấy!
Thế mà lại bị anh truy sát! Hơn nữa còn tiêu diệt hơn trăm cao thủ biến hình, mười tám cao thủ cấp sơ kỳ và cấp trung kỳ tầng ngưng khí, chiến tích như thế này, năng lực chiến đấu như thế này, đương nhiên là có thể dễ dàng tiêu diệt hai gia tộc Tiêu và Mục rồi!
Sự sắp đặt tỉ mỉ của hai gia tộc Tiêu và Mục, thiên la địa võng mà hai gia tộc Tiêu Mục nói đến ở trước mặt anh cũng chỉ là trò đùa mà thôi!
Càng buồn cười hơn là, hôm nay Trương Thác đến vốn không phải vì để đối phó với hai gia tộc Tiêu và Mục. Anh chỉ là đang truy sát một người, nhân tiện đuổi theo đến đây, nhưng chỉ với đám tuỳ tùng mà anh mang theo đã đủ để nhẹ nhàng tiêu diệt hai gia tộc Tiêu Mục rồi.
Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông trước mặt đang giơ cao tay phải và cầm kiếm ngưng tụ trong tay. Đây là người đàn ông của cô, nhưng anh thật sự không nên bị cô trói buộc. Trong thời gian cách xa ngắn ngủi không đến mấy tháng này, sự trưởng thành của anh, những việc anh đã làm, đã hoàn toàn vượt qua không biết bao nhiêu cấp độ của cô rồi. Anh không nên bị một mình cô chiếm hữu!
Mễ Thanh đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam, trong mắt cũng chỉ có người đàn ông đó. Cô ta còn nhớ trước kia, mặc dù biểu hiện của anh kiên trì, nhưng càng nhiều hơn là sự chất phác.
Mà anh của ngày hôm nay, đứng ở trước mặt cô ta, dường như có thể chống lại cả thế giới! Mặc dù là người quen cũ, nhưng anh sớm đã cách cô ta rất xa rồi.
Trương Thác hờ hững nhìn Mại Lạc dưới đài nói: “Người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, từ ngày ông muốn giết Đường Dực thì phải nghĩ đến ngày hôm nay”