Dương Khai biến đổi sắc mặt, lập tức nghe được người này chính là bát trưởng lão Khương Trường Phong trước đây đã đi qua Ngũ Phương Thương Hội.
– Công đạo tự tại lòng người, nếu đại trưởng lão thực sự có thể trả mười ức thánh tinh, Quý mỗ tất sẽ không có gì để nói. Quý Quân vẫn không chịu bỏ qua.
– Quý Quân ngươi càn rỡ. Khương Trường Phong nổi giận quát, trong phòng Giáp số một nổi lên thánh nguyên dao động mãnh liệt, chỉ cần một lời không hợp liền sẽ vung tay giá thế.
Bên trong đại sảnh võ giả một trận thất kinh lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Nếu hai bên thực sự đánh nhau thì bọn họ đều bị liên luỵ, cường giả Hư Vương Cảnh chiến đấu mặt dù là dư ba cũng không phải thứ bọn họ có thể chịu đựng được.
– Bát trưởng lão cần gì chấp nhặt với hắn. Công Tôn Lương cười ha hả. – Nếu hắn muốn chứng thực lão phu cứ để hắn chứng thực là được, Lê Nặc cô nương hãy mang viên linh đan kia đến đây.
– Được. Lê Nặc nghe vậy cất bước tiến lên chân thành hướng đi về phòng Giáp số một.
Không lâu sau nàng liền vào phòng trong nét mặt mỉm cười đưa bình ngọc trên tay đặt trước mặt Công Tôn Lương mở miệng nói: – Đại trưởng lão đây là linh đan của người mua được.
– Ừ. Công Tôn Lương chỉ hơi gật đầu không buồn nhìn Lê Nặc một chút.
Khương Trường Phong ở một bên mặt lạnh lấy ra một chiếc nhẫn giao cho Lê Nặc lớn tiếng nói: – Lê Nặc cô nương xin hãy đếm cho kỹ đây có phải là mười ức hay không.
Lê Nặc sắc mặt ngưng trọng nhận lấy chiếc nhẫn, thần niệm rót vào trong đó, sắc mặt hơi đổi liền cười nói: – Số lượng chính xác không sai, thành giao,trưởng lão là người thành tính, không phải báo giá lung tung.
– Giao dịch tiến hành trong phòng các ngươi ai biết là thật hay giả? Quý Quân liên tục cười lạnh.
Khương Trưởng Phong châm chọc: – Quý Quân, Lê Nặc cô nương tự mình chứng thực chẳng lẽ còn có thể có giả? Nàng thân là chủ phòng đấu giá, cũng sẽ không làm gì để làm ăn thua thiệt chứ.
– Lê Nặc cô nương chẳng qua là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi, vậy làm sao có thể dám phản kháng các ngươi uy thế ép người.
– Được, Quý lão, không cần nói nữa. Phòng Giáp số hai. Tử Vô Cực thản nhiên nói.
Quý Quân sắc mặt giận dữ không giảm nhưng lại rất nghe lời không lên tiếng nữa.
Tử Vô Cực cười ha hả hướng về phía phòng số một nói: – Chúc mừng đại trưởng lão đã có được linh đan.
Công Tôn Lương trả lời. – Nhị công tử khách khí, chỉ là vậy đấu giá, ở trong tay người có tiền. Nhưng chỉ một viên linh đan này đối với lão phu không có tác dụng gì, thực ra đối với nhị công tử ngươi không phải là không có ích lợi, nhị công tử nếu muốn lão phu có thể đem nó cho ngươi, thế nào?
Trong phòng số hai, Tử Vô Cực nhướn mày, rất nhanh liền thoải mái mỉm cười nói: – Đại trưởng lão nói đùa, vật quý trọng như vậy Vô Cực không dám.
Hai người vài ba câu dường như nói chuyện thường, một lát đã không còn bầu không khí căng thẳng.
Tới lúc này mọi người mới hiểu được trong phòng Giáp số hai kia chính là Tử Tinh nhị công tử Tử Vô Cực.
Lại nghĩ tới màn tranh phong đấu giá trước đây họ liền lập tức sáng tỏ nhị công tử cùng đại trưởng lão không hoà thuận không phải là tin đồn vô căn cứ. Sau khi hiểu rõ điều này không ít người nhất thời lộ vẻ ưu tư.
Đối với đại đa số võ giả mà nói, Tử Tinh rốt cuộc do ai cầm quyền không phải việc của bọn họ, nhưng bọn họ phải quan tâm chính là chớ bị hai người này giao phong mà rước hoạ liên luỵ.
Một viên Hư vương đan đấu giá như vậy hạ màn, đến cuối cùng ai cũng không biết Lê Nặc rốt cuộc có nhận được mười ức thánh tinh hay không, đây hoàn toàn là một điều bí ẩn.
Màn đấu giá kế tiếp bất ngờ chính là khế đất Hoa U Mộng giao cho phòng đấu giá Thông Thiên.
Khế đất vật này chỉ có những thương gia kia mới cảm thấy hứng thú,cho nên trong phòng Giáp cường giả không có xuất thủ, ngược lại phòng Ất và phòng Bính võ giả đều đang cạnh tranh kịch liệt.
Chuỗi cửa hàng dọc Đằng Long đại đạo nếu mua lại quy hoạch cẩn thận, đủ để cho tăng thực lực cho một thương hội, cơ hội như vậy nhiều thương gia kia sao chịu bỏ lỡ.
Cho nên giá tiền cạnh tranh tương đối kịch liệt.
Giá khởi điểm một ức thánh tinh quý giá cứ nâng dần, cuối cùng thành giao ở mức hai ức sáu.
Trong phòng Giáp số năm, Hoa U Mộng hạnh phúc muốn ngất.
Tuy rằng trước đây Lê Nặc cùng nàng đã tính một lượt nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới khế đất này có thể bán ra giá cao như vậy.
Trăm vạn thánh tinh đối với Ngũ Phương Thương Hội mà nói chính là một con số lớn vô cùng, chớ nói chi tới cả ức.
Có hai ức sáu này, Ngũ Phương Thương Hội phát triển lớn mạnh căn bản không phải mơ mộng, nhưng lại có thể cho Hạ Kinh Vũ, Diêu Khánh bọn họ yên tâm mua tài nguyên tu luyện, tăng cường thực lực bản thân.
Có thực lực lại có thể tăng tiến thương hội phát triển, đây chính là hiệu ứng dây chuyền.
Mà hết thảy những thứ này đều là tên nam nhân bên cạnh này mang đến.
Hoa U Mộng kinh ngạc nhìn Dương Khai với vẻ mặt cảm kích.
– Đại nhân, chỗ thánh tinh này người cầm chín phần, để lại cho chúng ta một phần thôi. Hoa U Mộng bất an cảnh giác nhìn Dương Khai, dù là một phần cũng đã là hơn hai ngàn vạn.
Dương Khai liếc nhìn nàng cười ha hả nói: – Đây là thánh tinh bán khế ước người ta cho các người, vì sao ta lại cầm chín phần?
– Tuy là như vậy nhưng nếu không có đại nhân người thì người bên ngoài sao lại cho chúng ta khế đất?
Dương Khai phất tay áo: – Thánh tinh đối với ta không có ý nghĩa, những thứ ta cần cũng không phải thánh tinh có thể mua được.
– Nhưng…
– Cứ như vậy đi. Dương Khai mỉm cười cắt ngang lời nàng.
– Đại nhân… Hoa U Mộng nhỏ giọng nhưng lại nghẹn ngào nói không ra lời, vẻ cảm động cùng tình cảm bộc lộ trong lời nói, chỉ e lúc này Dương Khai bắt nàng lấy thân báo đáp nàng cũng sẽ không nhăn mày…
– Tiếp theo là vật đấu giá cuối cùng. Trên đài Lê Nặc cao giọng nói: – Chỉ là thứ do mấy vị giám định sư của phòng đấu giá Thông Thiên vụng về, đến nay cũng không hiểu rõ vật đấu giá này rốt cuộc là cái gì.
– Hả? Không hiểu rõ cũng dám lấy ra đấu giá? Phòng đấu giá Thông Thiên các người không khỏi hết trò rồi đấy chứ?
– Đúng vậy, đừng cảm thấy những võ giả bình thường chúng ta dễ bị lừa gạt à. Thánh tinh của chúng ta cũng không phải gió lớn thổi tới.
– Ồn ào cái gì, vật này ra bán cuối cùng hẳn là giá trị bất phàm, nói không chừng so với Hư Vương đan kia còn trân quý hơn, phải nhìn kỹ rồi hãy nói.
Một đám võ giả mau mồng mau miệng lên tiếng.