Điều Kỷ Thiên Thiên truy cầu đích thực hoàn toàn khác biệt với phương thức sinh hoạt phong lưu của danh sĩ Kiến Khang, nàng quả là một mỹ nữ đa tình. Nàng có thể là yêu thương Biên Hoang Tập địa phương đầy mê hoặc chứ không phải Yến Phi chàng. Liệu nàng có thể vì một lý do tương tự, bị mị lực sung mãn của Mộ Dung Thùy hấp dẫn, sau cùng cũng thay đổi mà ngã vào lòng y?
Chàng hoàn toàn không dám khẳng định lần nữa, sợ rằng rốt cục không còn lại chút lòng tin nào của ngày trước nữa.
Giả thiết Kỷ Thiên Thiên không còn đứng cùng phe với chàng nữa, hoặc giả bảo trì trạng thái “trung lập”, chàng cùng Thác Bạt Khuê thời sẽ phải bồi thường bằng chính tiểu mệnh của bản thân. Nguyên do bởi không còn có thể có được nhược điểm trí bại của Mộ Dung Thùy.
Yến Phi cảm giác cô độc vô cùng.
Trước khi gặp được Kỷ Thiên Thiên tại Biên Hoang Tập, chàng cũng thường cảm thấy cô độc, nhưng cái cảm giác cô độc tịch mịch ấy hoàn toàn khác, buồn tẻ nhưng lại có cảm giác an toàn thanh tịnh. Còn sự cô độc hiện tại thì thật khó nhẫn nhịn và chịu đựng nổi, ruột gan cứ rối bời như thiêu như đốt.
Đó là một cảm giác mơ hồ, không có một sự việc gì có thể khẳng định được.
Thanh âm “sột soạt” vang lên, Bàng Nghĩa bò đến bên cạnh chàng nói: “Tiểu tử Cao Ngạn này thật khiến người ta ngưỡng mộ, có thể thẳng cẳng nằm ở đây một góc mà ngủ say như lợn chết vậy.”
Yến Phi chập hai tay lại, đặt ra sau cổ, nói: “Ngủ không được sao?”
Bàng Nghĩa thở dài: “Nhớ tới Thiên Thiên chủ tỳ bọn họ thì làm sao có thể ngủ được? Hồ nhân luôn coi nữ nhân như hàng hóa, gia súc, chỉ sợ Mộ Dung Thùy vì thẹn mà nổi cơn thịnh nộ làm những hành vi cầm thú.”
Yến Phi nói: “Mộ Dung Thùy xem ra không phải loại người đó đâu.”
Chàng còn biết nói gì nữa đây?
Bàng Nghĩa đang định nói câu gì lại đột nhiên ngập ngừng không nói.
Yến Phi nhíu mày: “Nói đi!”
Bàng Nghĩa buồn bã nói: “Thiên Thiên có phải vẫn chưa cùng ngươi truyền tâm lần nào nữa?”
Yến Phi bắt đầu minh bạch nguyên nhân khiến y không ngủ được, hiểu rõ rằng Bàng Nghĩa cũng lo lắng cho Tiểu Thi chỉ là không nói ra lời thôi.
Chàng an ủi y, nói: “Thiên Thiên có lẽ sợ tổn hao tâm lực, vì vậy nên nhẫn nhịn chưa cùng ta đối thoại tâm linh. Đừng có suy nghĩ linh tinh, bọn họ sẽ không gặp việc gì đâu.”
Bàng Nghĩa thở dài một tiếng, chuyển đề tài: “Huynh đệ Thác Bạt Khuê của ngươi quả thật là một người rất lợi hại?”
Yến Phi bình thản nói: “Ý ngươi là lợi hại hay đáng sợ?”
Bàng Nghĩa cười khổ: “Ngươi chính là thay ta nói ra những lời ta không dám nói, không biết hợp tác với y là hung hay là cát?”
Yến Phi minh bạch tâm sự của y, nói: “Không cần nghĩ tới kết cục xa đến vậy, hiện chỉ thấy y là người như vậy, mới có được tư cách khiêu chiến Mộ Dung Thùy, những kẻ khác đều chưa đủ khả năng.”
Bàng Nghĩa nói: “Ta sợ y chỉ lợi dụng ngươi thôi, chứ không thực tâm vì ngươi mà giải cứu chủ tỳ Thiên Thiên.”
Yến Phi nói: “Chuyện này trái lại ngươi có thể yên tâm, ta và y chính thị là huynh đệ tốt của nhau, hắn có thể bày mưu tính kế với kẻ nào, chứ tuyệt không làm thế với ta.”
Bàng Nghĩa nói: “Chỉ là con người cũng có thể thay đổi, một khi lợi ích của ngươi cùng mục tiêu thống nhất thiên hạ của y bắt đầu phát sinh xung đột, thì y có khả năng không niệm tình nghĩa huynh đệ với ngươi. Ngươi cũng thấy đó, y một mặt phái thân đệ tới giảng hòa với Yến nhân, một mặt khác lại bí mật tiến hành công phá hai trấn Bình Thành, Nhạn Môn. Quả thật lợi hại đến mức làm cho người ta phải sợ run lên.”
Yến Phi ngồi dậy nói: “Đừng có đa tâm! Ta cũng từng chất vấn y vấn đề này, y nói đã sớm an bài kế thoát thân cho Tiểu Biều, chỉ là trong quá trình phát sinh sơ suất khiến cho Tiểu Biều suýt nữa mất mạng.”
Bàng Nghĩa hiển nhiên đã cảm thấy khá hơn, thoáng chút ngượng ngùng nhẹ giọng hỏi: “Cao Ngạn tiểu tử này chỉ luôn quan tâm đến lợi nhuận, tại sao lần này lại bất chấp tất cả theo chúng ta đến đây?”
Yến Phi đương nhiên minh bạch tâm sự của y, mỉm cười nói: “Con người luôn có một mặt không để lộ ra bên ngoài, trong một tình huống nhất định thời mới hiển lộ ra. Nhân Cao tiểu tử toàn lực ủng hộ Thiên Thiên chủ tỳ họ đến Biên Hoang Tập, vì vậy luôn cảm thấy bản thân có trách nhiệm lớn nhất với việc Thiên Thiên chủ tỳ bọn họ bị bắt, chứ chẳng có quan hệ tới vấn đề nào khác cả. Như vậy cũng tốt, nếu để hắn lưu lại Biên Hoang Tập, ta sợ hắn sẽ không thể chịu được mà tìm gặp nha đầu Tiểu Nhạn nhi sẽ khiến mọi người phải lo lắng.”
Chàng hiểu rằng Bàng Nghĩa trên vấn đề giữa nam và nữ hiểu biết vẫn còn nông cạn lắm, vì vậy cố lựa chọn một phương thức thật uyển chuyển để điểm tỉnh y. Cao Ngạn chính là chung tình với Doãn Thanh Nhã chứ không phải Tiểu Thi, nhằm trấn an tâm tình y.
Bàng Nghĩa nói: “Sau khi công chiếm thành này và Nhạn Môn, liệu bọn ta có thể tiến quân tới Trung Sơn bức Mộ Dung Thùy phải hồi sư tác chiến?”
Yến Phi biết y trong lòng tha thiết muốn cứu Thiên Thiên chủ tỳ, nên không muốn nói ra tình huống chân thực, nói: “Bọn ta trước nhất phải củng cố chiến quả, xem xét lại tình huống rồi sẽ quyết định bước hành động kế tiếp.”
Bàng Nghĩa lo âu nói: “Ta vốn dĩ muốn cậy nhờ huynh đệ Biên Hoang Tập giúp đỡ việc này, nhưng khi suy nghĩ sâu thêm một tầng nữa, như vậy cũng đồng nghĩa với việc trợ giúp huynh đệ của ngươi tranh đoạt thiên hạ, sợ rằng rất nhiều người đều sẽ không muốn như thế!”
Yến Phi nói: “Ứng theo hiện tại mà nói thì vẫn chưa đến lúc triệu tập chúng huynh đệ Biên Hoang Tập lại. Bất quá ngươi thử nghĩ xem, nếu như Mộ Dung Thùy mà dẹp xong Quan Trung, người người sẽ thành ra mất nước, mất nhà, phải lánh nạn nơi đất khách. Tình huống đó làm sao có thể để xảy ra cho được?”
Bàng Nghĩa vui mừng nói: “Ta không nghĩ chu đáo tường tận được như ngươi. Đúng! Khi đó thì Mộ Dung Chiến, Hồ Lôi Phương tất cả đều biến thành hoang nhân chân chính, không còn có trở ngại ngăn cách phe phái từng quốc gia nữa.”
Lại trầm ngâm nói: “Nhưng giả như Bắc phương thống nhất dưới móng ngựa của Thác Bạt Khuê, hắn có khả năng lớn sẽ đem những hồ nhân không phải Thác Bạt tộc bắt rời khỏi Biên Hoang Tập, kết quả là mâu thuẫn vẫn không có cách nào giải quyết.”
Yến Phi biết y vẫn không có cách nào áp hạ được nỗi sợ hãi sâu tận trong lòng đối với Thác Bạt Khuê, trầm giọng nói: “Lúc đó sẽ chỉ là diễn lại cục diện ngày trước Đại Tần Phù Kiên đối chọi với Nam Tấn, ai dám làm kinh động Biên Hoang Tập thì cũng coi như đã phát động chiến tranh. Chẳng những không lấy lòng được mà còn sẽ mang phiền lụy vào thân, bị toàn bộ hoang nhân quần khởi phản kích Thác Bạt tộc. Thác Bạt Khuê tuyệt không lỗ mãng như vậy đâu.”
Bàng Nghĩ thư thả thở ra một hơi, nói: “Chẳng dấu gì ngươi, mất đi Biên Hoang Tập ta coi như mất đi ý nghĩa sinh tồn. Sau khi cứu hồi được Thiên Thiên chủ tỳ, chúng ta quay về xây dựng lại Đệ Nhất Lâu, quay lại những ngày sống thật thú vị và thư thái của chúng ta trước kia. Có thể có được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu ngày, giống như phong thái hoang nhân trước nay, ai cần nghĩ tới ngày mai sẽ thế nào.”
Yến Phi cười nói: “Ngủ đi! Ngày mai tự nhiên sẽ phải đến, bất kể ngươi có không nghĩ tới trong một ngày.”
Lưu Dụ vui vẻ tháo giày ra bò vào trong giường, ôm lấy thân thể ngọc ngà mềm mại, đầy đặn, thơm tho và ấm nóng của Nhậm Thanh Thị kéo lại, cả hai người cùng ngã vật ra giường.
Nhậm Thanh Thị nghĩ không ra được gã lại có hành động xâm chiếm như vậy, tức thì rơi vào thế hạ phong, run giọng nói: “Ngươi định thế nào?”
Lưu Dụ vui thích nói: “Nàng ở trên giường đợi ta, ta lại không thể khống chế được bản thân mò vào giường tìm kiếm hoan lạc, nàng nói xem ta định thế nào?”
Nói: “Người ta mới là lần đầu mà! Đương nhiên là thẹn thùng rồi.”
Lưu Dụ nói: “Không phải lừa ta, trước đây nàng đoán trúng ta không thể có được hành động thực tế vì vậy nên cố ý chòng ghẹo ta. Hiện tại phát giác tình huống có thay đổi nên cảm thấy sợ hãi, đúng không nào?”
Nhậm Thanh Thị hai mắt mở to, hổn hển nói: “Tốt à! Người thích nói gì thì cứ nói đi. Lại đây!”
Lưu Dụ ngửi được mùi hương mê hoặc lòng người phát ra từ thân thể thị, lại thấy được thần thái yêu kiều làm rung động lòng người đến cực điểm đó, bất chợt cảm thấy giống như là bao nhiêu phiền não buồn bực chất chứa trong lòng được giải thoát ra hết. Đương nhiên gã không thể cùng mỹ nữ nguy hiểm này một lần thực sự làm chuyện thống khoái mê người ấy, bởi vì Tôn Vô Chung sẽ có thể tùy lúc ghé qua, nhưng có thể đùa bỡn ả một lần, cũng nhờ đó tiết ra uất khí bị ả vờn giỡn, đè nén bấy lâu nay.
Gã rà môi lên sát gần bên cổ ngọc của thị, tiến thẳng đến má của thị, cuối cùng dừng bên vành tai trắng đẹp như ngọc của thị, dịu dàng nói: “Ta phải cởi y phục cho nàng!”
Nhậm Thanh Thị ừ hử một tiếng, lại như không còn sức lực, nhắm chặt đôi mắt đẹp, không biết là kháng nghị hay cổ vũ khích lệ gã nữa.
Lưu Dụ cảm thấy lửa dục của bản thân đang thiêu đốt dữ dội, ngấm ngầm hoảng hốt, đem dục niệm đang trào dâng cố cưỡng ép xuống. Trong lòng tự hiểu rõ bản thân đang đùa bỡn với lửa, một khi không thể kiềm chế nổi thì mọi việc sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ.
Kết minh giữa gã và Nhậm Thanh Thị đích thị là chuyện không thể cáo tố với ai. Nếu như cùng thị phát sinh quan hệ thể xác, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nhậm Thanh Thị bất chợt mở choàng mắt, ánh mắt sang quắc nhìn thẳng vào gã, nói: “Không phải muốn cởi y phục cho người ta à? Hiện tại y phục trên người Lưu gia tựa hồ chưa mất đi lấy nửa mảnh!”
Lưu Dụ cười khổ đáp: “Ta vừa gặp lại Thái Ất giáo Phụng Thiện.”
Nhậm Thanh Thị tức thì rúng động hỏi: “Hắn vì Tâm bội mà tìm đến người à?”
Lưu Dụ nói: “Hắn không chút phát giác ra việc Tâm bội nằm trên người ta, chỉ là có việc muốn tìm ta thương lượng.”
Đôi mắt đẹp của Nhậm Thanh Thị đã hoàn toàn hồi phục lại vẻ tinh linh thông thường, nói: “Người ta thực sự là không lừa chàng mà, có thể Phụng Thiện không biết được công pháp cảm ứng Tâm bội!”
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Nói cho ta biết, nàng đã trút bỏ gánh nặng Tâm bội, tại sao vẫn còn lưu lại trên giường của ta?”
Nhậm Thanh Thị nói: “Tin người ta đi mà? Thị nhi làm thế nào dám hại Lưu gia? Người ta chỉ muốn gặp người nói vài lời, sẽ rời đi ngay giờ!”
Lưu Dụ từng bước lấn ép nói: “Muốn nói những lời gì nào?”
Nhậm Thanh Thị giận dữ nói: “Lưu gia cứ làm rộn khiến người ta nói năng không được rành mạch, cái gì cũng đột ngột quên hết. Người ta ưa thích cái bộ dạng của chàng đối với người ta, rất có khí khái nam nhân.”
Lưu Dụ nghe được tức thì trong lòng rung động, cũng vì thế mà khí kết, hiểu rằng y thị đối với bản thân chẳng hoàn toàn thật lòng.
Nhưng gã làm gì có thời gian rảnh để cùng thị tính toán. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nghiêm mặt nói: “Phụng Thiện chính là muốn cùng ta đối kháng Trúc Pháp Khánh, nhưng đây vẫn chưa phải việc quan trọng nhất. Quan trọng hơn chính là chuyện Phụng Thiện tiết lộ cho ta là y thực sự đã nhìn thấy sau khi Vương Quốc Bảo gặp mặt Ni Huệ Huy, y thị đã phái xuất ái đồ Sở Vô Hạ tới Kiến Khang, nàng nói xem là âm mưu gì?”
Nhậm Thanh Thị tức thì biến sắc đẩy Lưu Dụ rời ra, chỉnh trang lại y phục bị rối loạn, không nói gì.
Lưu Dụ không thể khống chế bản thân ngắm nhìn y thị nâng tay chỉnh trang y phục, thần thái đó quả làm rung động lòng người. Gã cũng không ngờ được phản ứng của thị lại kịch liệt đến vậy.
Nhậm Thanh Thị bất ngờ quay đầu lại thản nhiên cười nói: “Tình cũ làm sao địch nổi hoan lạc mới? Lại thêm là thiên kiều mỹ nhân của Dị Lặc giáo bức bách chẳng còn đường rút, bọn ta phải đi một nước cờ tối hậu”
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: “Nước cờ tối hậu?”