Chị họ đang thêu tranh chữ thập. Nghe Thịnh Thế nói vậy, cô cười, “Nhị Thập, có phải em lại phạm lỗi, chú gọi về đánh không?”
Thịnh Thế liếc chị họ một cái, uống ực một hớp trà, “Chị họ, đừng có nguyền rủa em nữa!”
Bác gái cả và chị họ cùng cười, sau đó tiếp tục trêu chọc Thịnh Thế. Anh uống trà một hồi rồi mới đứng dậy.
Rời nhỏ sân nhà bác cả, Thịnh Thế bước tới sân nhà đối diện, sau đógặp gỡ cô hai và cô ba của mình. Cuối cùng, anh đến sân nhà của ông nội. Thấy cửa đã khóa, Thịnh Thế không khỏi buồn bã. Ông nội anh không cónhà, chẳng lẽ anh lại qua chỗ bác cả, cô cả, cô hai, cô ba để tiếpda.nlze.qu;ydo/nn tục trì hoãn thời gian sao? Lúc trước, chỉ cần anh đitìm ông nội, bất kể anh phạm vào tội lỗi lớn đến mức nào, ông nội vừanghe cha anh muốn đánh anh, ông liền cầm gậy, đuổi đánh cha anh ngay lập tức!
Thịnh Thế giận dỗi, lắc đầu một cái rồi đi vào sân nhà mình. Bêntrong vô cùng yên lặng, không có một bóng người, đáy lòng anh chợt cóchút chột dạ. Dọc hai bên đường rải đầy đá cuội, ngang qua một gốc câyđã trải đời trăm năm, chân của Thịnh Thế dần dần mềm đi. Anh bước nhanhhơn mình nghĩ. Cửa phòng vừa được mở, Thịnh Thế ngẩng đầu. Thấy ThịnhThủ Trường mặc quân phục, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị, đáy lòng anhliền trở nên run rẩy. Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, gọi một tiếng “Ba”.
Khuôn mặt Thịnh Thủ Trường vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, thậm chí còn mang theo khí thế của người trong quân đội. Chẳng qua chỉ là bị ôngnhìn chằm chằm từ đầu tới chân, Thịnh Thế đã cảm thấy sợ hãi vô cùng,anh biết mình xong đời rồi.
Thịnh Thủ Trường không nói gì, Thịnh Thế tiếp tục nở nụ cười, đưa rarượu ngon và thuốc lá tốt mà mình mang tới, nó, “Ba, lúc trước thấy babộn bề nhiều việc, mãi mà không trở về nhà cũ, hôm nay ba gọi con tớiđây, con mang cho ba chút đồ tốt này.”
Thịnh Thế vừa nói, vừa cẩn thận tiến lên hai bước.
Nào ngờ, Thịnh Thủ Trường không thèm liếc mắt tới, trả lời một câu lạnh lùng, “Đừng có nghĩ đến việc hối lộ!”