Cậu ta bi phẫn gào to hơn, nhấn mạnh chân ga mà phóng lên, muốn đâm chết đám tang thi này.
“AA!! Tao muốn giết chết chúng mày.”
Cao Phi lái xe điên cuồng đụng loạn.
“Thằng vô dụng, mày không chạy thoát được đâu!”
“Thằng phế vật, mày tưởng mày đâm chết bọn tao được sao?”
“Cái thứ hèn nhát, anh em mày chết hết rồi, mày thấy mày sống còn có ý nghĩa gì không?”
Đám tang thi vây xung quanh xe buông những lời châm chọc, những tiếng cười nhạo vang lên hết sức chói tai, như từng mũi dao đâm vào lòng cậu.
Cao Phi trợn mắt hung ác nhìn về bảy, tám tang thi trước mặt, những tiếng cười ngạo mạn khiến cậu cảm thấy mờ mịt: “Tao muốn đồng quy vu tận với chúng mày.” (Đồng quy vu tận: chết cùng nhau)
Cậu ta đạp chân ga đâm về phía chúng, trong lòng bi phẫn nghĩ, trước khi chết nhất định phải kéo đám tang thi kia chết cùng.
Lúc xe mỗi lúc một gần đám tang thi, viền mắt Cao Phi đỏ lên, bởi vì phẫn nộ mà gân xanh nổi rõ trên trán, cánh tay, mu bàn tay, sau đó cậu ta ném quả bom vốn giấu trong người ra..
“Tao sẽ nổ chết chúng mày!”
“Ầm! Ầm! Ầm!” Tiếng bom nổ phát ra thành chuỗi, khói lửa mịt mù trước mặt, Cao Phi mơ hồ trông thấy đám tang thi vẫn đang đứng đó cười nhạo.
Cậu ta vội sờ lên người, phát hiện mình không bị nổ tung, trợn trừng đôi mắt đỏ au rống giận về phía tang thi: “Vì sao? Sao chúng mày còn chưa chết?”
Cao Phi nhìn chòng chọc đám tang thi kia, bất chấp tất cả mà đạp cần ga đâm tới cùng.
Trước khi đâm vào tang thi, đám tang thi đang đứng tại chỗ cười không hiểu sao bị nổ tung, nhất thời nổ thành những mảnh nhỏ.
Ngay sau đó, vốn cậu đang ngồi trong xe, không hiểu sao cảnh sắc trước mắt lại thay đổi, biến thành căn phòng chứa thóc lúc ban đầu, thế nhưng căn phòng trở nên tan tành, dường như bị thứ gì nổ ra.
Cậu còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, cả người lả đi mà bất tỉnh, ngã xuống đất.
“Nguy hiểm quá, thiếu chút nữa mất mạng.” Một thân ảnh đi tới, dừng trước mặt Cao Phi, sau đó xoay người nói về phía cánh cửa: “Anh cũng ác thật, nếu trái tim cậu ta không kiên cường mạnh mẽ, không chết không thương, chắc đã điên rồi.”
Dứt lời, một thân ảnh xuất hiện ngoài cửa, chính là người Cao Phi thấy anh ta dùng dị năng hệ mộc giết chết Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đi tới bên người Cao Phi, nhìn chàng trai mặt ướt nước mắt, nhìn căn phòng bị nổ tan thành, cười cười vỗ vai Gia Minh: “Cảm ơn, chắc là cậu ấy bộc phát ra dị năng rồi.”
Trịnh Gia Minh lấy làm kỳ quái nhìn anh: “Ban nãy tôi cũng dùng ảo thuật với anh, sao anh không làm sao? Sao không bị ảnh hưởng chút nào?”
“Tuy rằng ảo thuật của cậu rất lợi hại, có thể dễ dàng lấy mạng người khác, nhưng đến khi tôi biết những thứ trước mặt mình là giả, ảo thuật của cậu sẽ mất tác dụng.” Mộ Nhất Phàm nói tới đây, cười xấu xa: “Sau này sử dụng ảo thuật với tôi thêm vài lần nữa đi.”
Ban nãy sướng dã man con bà nói ngan!
Trịnh Gia Minh thế mà lại dùng Chiến Bắc Thiên mê hoặc anh, làm hắn giống như một kẻ lẳng lơ mà cởi quần cởi áo trước mắt anh.
Cho nên, ảo thuật như vậy có thể lừa được anh sao?
Đừng nói Chiến Bắc Thiên không thể có mặt ở đây, dù có thì Chiến Bắc Thiên cũng không biết làm mấy chuyện quyến rũ người như vậy.
Thế nhưng, hiếm khi thấy một mặt lẳng lơ khiêu gợi như thế từ Chiến Bắc Thiên, hơn nữa nhìn đến mức anh nổi lên phản ứng, cho nên xem được một lúc là phải hô ngừng ngay.
“……………” Trịnh Gia Minh tức giận lườm anh: “Sao anh biết tôi có dị năng ảo thuật? Tôi nhớ lúc ở thành K không để lộ ra trước mặt anh mà, sau đó cũng không gặp lại anh, rốt cuộc vì sao anh biết? Sao tôi cảm thấy dường như anh biết rất nhiều chuyện.”
“Tôi biết rất nhiều chuyện á? Ít nhất thì giờ tôi không biết cậu đang làm gì.”
Trịnh Gia Minh biết Mộ Nhất Phàm đang thăm dò mình, bèn chuyển đề tài hỏi: “Bố tôi có khỏe không?”
“Đương nhiên khỏe rồi, ngày nào cũng có đồ ăn đồ uống, không phải đi tìm vật tư, cùng lắm chỉ đi khám bệnh các loại trong đội, tôi nghĩ cậu nên bớt chút thời gian tố thăm ông ấy một chút, đừng để ông ấy lo cho cậu quá.”
Trịnh Gia Minh chau mày lại: “Giờ không tiện, hơn nữa, ở trong thành B toàn là dị năng giả, có thể sẽ phát hiện ra thân phận của tôi.”
Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Thế cậu có muốn nhờ tôi chuyển lời gì cho ông ấy không?”
Trịnh Gia Minh lấy một tờ giấy được gấp ra đưa cho anh: “Giúp tôi đưa cho ông ấy nhé.”
Mộ Nhất Phàm nhìn tờ giấy được gấp gọn cẩn thận, nhận lấy, cất vào trong túi.
“Cái đám kia còn đang đợi tôi quay về, tôi không nán lại đây lâu được.”
“Ừ.”
Lúc Trịnh Gia Minh ra tới cửa phòng, cũng không quay đầu lại mà nói một câu: “Phải rồi, giờ tôi đang ở cùng chỗ với Trang Tử Duyệt, giờ anh ta đang ở gần thành B, cũng có thể xâm nhập vào trong thành, còn có, năng lực của anh ta mạnh hơn trước đây, anh nên cẩn thận.”
“Cậu ở cùng với Trang Tử Duyệt á?”
Trong mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia kinh ngạc, muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa đi tới cửa, liền thấy Trịnh Gia Minh leo lên xe, lái xe rời đi.
Anh không thể làm gì hơn là quay về phòng, nhìn Cao Phi nằm dưới đất, than dài: “Thật xin lỗi.”
Vốn là anh muốn dẫn Cao Phi tới chỗ nguy hiểm, để dị năng bộc phát ra, thật không ngờ lại gặp phải Trịnh Gia Minh, bèn để Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật kích thích dị năng trong cơ thể cậu ta bộc phát ra.
Thật ra điều này sẽ rất nguy hiểm với người bị ảo thuật chi phối, nếu không cẩn thận, có thể sẽ bị hại chết trong ảo thuật, cũng may là Cao Phi đã vượt qua một cách xuất sắc.
Mộ Nhất Phàm nhận mệnh cõng Cao Phi trên lưng, đi ra khỏi sân nhà, đi về phía căn hầm.
Không hiểu tại sao, anh luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, từ lúc Trịnh Gia Minh dùng ảo thuật với anh anh đã có cảm giác như vậy.
Thế nhưng, anh không cảm nhận thấy xung quanh có người, cũng không cảm nhận được gần đó có tang thi, vậy rốt cuộc cái gì đang theo dõi anh?
Hay tất cả chỉ là ảo giác của anh?