Đều là địa cấp lão làng, cả ba nhanh chóng phản ứng lại. Có điều, bọn họ liền nhanh chóng phát hiện ra đối phương là đang giương đông kích tây. Sau đợt tấn công đầu tiên liền không thấy động tĩnh gì khác nữa.
– Trữ gia chủ.
Có người hét to lên đầy sợ hãi. Mấy vị cao thủ Chân Võ Môn mới giật mình phát hiện ra Trữ Phùng lão đầu đã nằm gục trong vũng máu từ khi nào. Ngay cả Trữ Kiến con trai lão cũng cùng chung số phận. Ngoài hai người đó ra thì mọi người còn lại đều hoàn hảo không tổn hao gì cả.
Còi báo động cũng được vang lên inh ỏi, cho đến nửa canh giờ sau vẫn không tìm ra được hung thủ. Từ trong ánh mắt, ba lão già thấy được sự kinh hãi của đối phương, không khỏi dẫn theo chúng đệ tử tìm cách rời đi.
– Trữ Phùng không còn, Trữ quân nhất định sẽ bại. Đã thế chúng ta cũng nên lấy thù lao rồi trở về.
Lâp Quốc Hải không hổ là sống lâu thành tinh. Trong mắt lão ta thì Trữ Kiến chỉ là một tên đệ tử có chút giá trị lợi dụng, còn chết thì cũng đã chết, lão không có chút tiếc nuối nào cả. Phải biết rằng ở Triệu quốc, huyền cấp cao thủ cũng chỉ là lực lượng tầm trung, chết một tên thì đào tạo một tên khác. Duy chỉ có địa cấp cường giả mới chân chính là tầng lớp cao cấp, quyết định chiến lược của một tông phái.
Nhân lúc mọi thứ đang rối ren, đám người của ba lão già nhanh chóng đánh gục mấy tên lính canh phòng rồi xông vào bên trong khu vực riêng của Trữ Phùng. Chỉ là sau khi lục lọi một hồi, bọn chúng liền phát hiện ra những thứ quý giá đều tự dưng biến mất không dấu vết.
– Con bà nó, có kẻ đã nẫng tay trên của chúng ta.
Vị trưởng lão họ Quang chửi tục một câu. Bọn họ cũng không ngốc, liền đoán ngay ra được có thể chính kẻ ra tay sát hại cha con Trữ Phùng là thủ phạm cho việc này.
– Lợi hại! Kẻ này thật thâm hiểm, cố tình xuống tay với Trữ Phùng để gây náo loạn. Nhân cơ hội đó liền lấy cắp hết tất cả mấy thứ quý giá mà thần không biết quỷ không hay.
Thanh trưởng lão cảm thán lên tiếng. Có thể đùa bỡn với ba địa cấp cường giả, kẻ kia tuyệt đối cũng là đỉnh tiêm lão gia hỏa, không thể nào là hạng vô danh được.
– Hừ, bây giờ không phải lúc để tâng bốc kẻ khác. Trữ Phùng là một tên cáo già, nhất định sẽ cất giấu bảo vật trong các cơ quan. Rất có thể tên kia trong thời gian ngắn không thể nào phát hiện ra được, bây giờ chúng ta nếu tìm thấy nhất định sẽ gỡ gạc không nhỏ.
Quả thật Lập Quốc Hải không phải loại đèn cạn dầu mà rất có đầu óc. Xui xẻo thay, nếu đổi lại là người khác thì ông ta đã đúng, nhưng Tiểu Hắc lại là tu tiên giả có thần thức. Mấy cái cơ quan kia làm sao vượt qua được pháp nhãn của nó cơ chứ, TIểu Hắc đã sớm vơ vét tất cả những thứ đáng giá mất rồi.
Đám người của ba lão giả lại ra sức tìm tòi, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào:
– Tránh ra, đây là ta tới trước.
– Phi, đừng nhiều lời, muốn thì đánh một trận, ai thắng sẽ chiếm trọn bảo vật ở đây.
– Các người còn tâm sức để đánh nhau à? Không nhìn thấy mấy tên lính thủ vệ đều bị hạ gục cả rồi sao? Mau vào trong xem, không chừng có kẻ đã ra tay trước chúng ta rồi.
Rất nhanh, một đám cao thủ nội khí được Trữ gia chiêu mộ lũ lượt kéo vào. Đa số bọn chúng đều có tu vi hoàng cấp, số ít là huyền cấp. Vừa trông thấy đám người Lập Quốc Hải, cả đám đều dùng ánh mắt bất thiện, lăm lăm vũ khí lên đe dọa:
– Giỏi thật, khôn hồn thì các ngươi mau ói ra mấy thứ tìm được. Ngoài ra mỗi kẻ tự cắt một tay một chân quỳ xuống dập đầu thì bọn ta sẽ tha cho một mạng.
Một tên hoàng cấp chưa trải sự đời liền buông lời ngạo mạn. Nghe thấy, ba lão già ngơ ngác nhìn nhau, vừa sững sờ lại vừa tức giận. Không ngờ tới với địa vị địa cấp như bọn họ lại có ngày bị đám chuột nhắt hoàng cấp khinh bỉ.
Chặt một tay, một chân? Lại còn dập đầu?
– Được, được lắm. Lão phu sống từng này năm chưa có ai dám nói với ta những lời như thế. Hôm nay để ta xem ai phải dập đầu xin tha mạng.
Quang trưởng lão là người nóng tính liền vung tay ra lệnh cho đám đệ tử xông lên. Bên phía đám đông cũng không nhân nhượng liền cầm vũ khí, ỷ vào nhân số mà tính hội đồng đối phương.
Kết quả thì không nói ai cũng biết, cao thủ đánh thuê không thể so sánh với những người thuộc về tông môn Triệu quốc được. Dẫu vậy thì lợi thế về nhân số đã giúp cho đám đông đả thương không ít đệ tử phía ba lão giả.
– Không ổn, là địa cấp cường giả. Mau mau chạy thôi.
Đám đông không phải đều là kẻ không có não, đánh chưa được bao lâu đã có kẻ nhận ra sự lợi hại của ba lão già kia.
– Dám vuốt râu hùm lại muốn bỏ chạy sao? Hừ, giết hết cho ta.
Nào có chuyện tốt đến thế, ta đấm ngươi một cái, lại thấy đối phương quá mạnh mẽ nên xin giảng hòa. Haha, đúng là chuyện cười nhạt nhẽo mà, nhất là với mấy lão già kia đang một bụng tức giận vì không tìm được gì trong kho tàng của Trữ Phùng, ngay cả mấy thứ Trữ gia hứa hẹn với họ cũng không cánh mà bay.
Đối với địa cấp thì hoàng cấp trừ khi số lượng đông đảo đến mấy trăm tên, lại có bẫy rập yểm trợ thì mới mong diệt sát được. Trong tình huống bình thường chính là hổ lạc bầy cừu, không có chút khó khăn nào cả.
Sau khi đánh nhau đã đời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Tiếp theo là rất nhiều đạn cùng pháo kích từ bốn phương tám hướng nhắm tới khiến cho đám cao thủ nội khí lúng túng.
– Cái quỷ gì thế này?
Địa cấp cường giả tuy có nội khí chống cự lại súng đạn thông thường nhưng nếu đụng phải pháo kích, lựu mìn thì vẫn nguy hiểm như thường.
Thì ra, phía bên ngoài, quân Trữ gia đã bao vây chặt đến một con ruồi cũng không lọt vào được. Những người con cháu của Trữ Phùng đang hung hăng chỉ đạo quân lính nã đạn vào bên trong.
– Tiêu diệt hết bọn chúng. Bọn tặc tử khốn kiếp dám ra tay với phụ thân của ta để mưu đồ kho tàng của người.
Một người con thứ gào khóc, thống hận chỉ vào bên trong mắng chửi. Còn những lời đó có thật lòng hay không thì không ai biết cả.
Không ai chú ý đến ở một góc có một binh sĩ đang đứng với tư thái như người xem kịch vui, khóe miệng còn cười nhạt như có như không.
Không sai! Đó chính là Tiểu Hắc giả dạng. Chính nó đã kích động để cho đám đông cao thủ đánh thuê tiến vào chém giết tranh giành với đám người ba lão già kia. Cũng chính nó là người đã giả dạng thông báo để cho đám người Trữ gia vây đánh.
Thật sự là một đám cường giả ngu ngốc.
Với thực lực địa cấp, muốn bị giết chết là rất khó, cho nên sau cùng thì ba lão già cùng vài tên huyền cấp đệ tử vẫn thoát thân được. Chỉ có điều, bọn họ chẳng vui vẻ gì khi bản thân đều mệt mỏi, cũng gánh không ít thương thế.
– Khốn kiếp, lão phu sẽ quay lại diệt môn cả Trữ gia. Cả đời của ta chưa từng bị đối xử như thế.
Quang trưởng lão tức giận đến râu cũng dựng cả lên. Lúc này, một tiếng cười không biết từ đâu vang lên. Đồng thời cây cối và cảnh tượng xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo một cách khó hiểu.
– Đây là…
Một gã đệ tử hốt hoảng lui lại thì đã bị từng cơn gió bụi thổi vù vù bao lấy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Cảnh tượng quỷ dị này càng khiến cho ngay cả ba lão già địa cấp cũng rùng mình.