Đa Đoạt: “Tộc Hồng Mao trước giờ không can thiệp vào Trung Nguyên, nhưng gần đây lại không ngừng gây chiến, xem ra chúng rắp tâm chiếm mỏ than bằng được”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói: “Tình hình quân đội chúng ta hiện tại thế nào?”
“Sơn Đông hiện có thể điều động ba mươi năm vạn quân, hải quân bốn vạn, còn lại đa số là quân thủ thành”, Đa Đoạt đáp.
“Còn kinh tế thì sao?”
Tân Cửu đứng dậy: “Ừm…việc này, thất hoàng tử, chúng ta đang nghèo lắm, nếu không phải có hỗ trợ từ mỏ, sớm đã hết lương thực dùng rồi, định cư cho dân, chỗ nào cũng cần tiền, sau trận chiến với Thiết Huyết liên minh, hàng trăm vạn lưu dân đổ về đây, vô số miệng chờ ăn, thật sự rất túng quẫn”.
Lãnh Thiên Minh: “Cứ thế này cũng không phải cách, bắt buộc phải nhanh chóng phát triển kinh tế, cho bách tính sống tốt một chút, Hắc Kỳ quân mới vững được, việc quan trọng số một hiện giờ là thúc đẩy nhu cầu trong nước, số hai là đẩy mạnh kinh tế ngoại giao”.
Tân Cửu khó hiểu hỏi: “Thất hoàng tử, nhu cầu trong nước là gì? Giao dịch đối ngoại là gì?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói: “Cái này…nhu cầu trong nước là đẩy mạnh nhu cầu của người dân Sơn Đông, cung cấp việc làm, để họ học cách tự kiếm sống, giao dịch đối ngoại là không ngừng sản xuất hàng hóa có thể trao đổi với nước khác để kiếm tiền, gia tăng số lượng việc làm”.
Tân Cửu do dự nói: “Thất hoàng tử có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Đơn giản chính là tạo việc làm cho lưu dân, không thể để họ ngồi không, lãng phí lương thực, quan trọng là rảnh rỗi sẽ dễ sinh sự”.
Tân Cửu gật đầu, đáp: “Ta hiểu rồi, thực ra ta vẫn luôn muốn thương lượng với ngài, số sắt chúng ta nhờ Cổ Bách Vạn tiêu thụ, sau đó đều được chế tác thành vũ khí, nếu chúng ta có thể tự chế tác, vậy lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều lần”.
“Đúng, chính là như vậy, cho nên chúng ta không thể tiếp tục bán sắt, mà cần cải tiến xưởng gia công, như thế, dù là Đại Lương hay Bắc Lương, cần vũ khí, công cụ gì, chúng ta đều sẵn sàng cung cấp, lại còn có thể thành lập bộ quốc phòng và xưởng binh công, thu hút lưu dân tới đây”.