Bởi vì trước đó hắn đã phạm phải hai đại tội, một là tự sát không coi trọng sinh mệnh của mình, hai là phá hủy thế giới, khiến trật tự cân bằng giữa các tiểu thế giới này càng thêm hỗn loạn.
Cho nên khi hắn bước qua cánh cổng không thời gian đã bị cánh cổng lấy mất thứ quan trọng nhất của mình để làm vật trao đổi.
Mà thứ quan trọng nhất của Kỷ Vũ chính là toàn bộ ký ức về cô, Hạ Kỳ Như.
Nhưng bởi vì khát khao muốn gặp lại cô quá mãnh liệt, cho nên dù mất đi ký ức hắn vẫn theo bản năng mà bảo vệ cô, hoàn thành việc mà thế giới trước hắn không thể thực hiện được.
Chỉ đáng tiếc…
Ngôn Cẩn còn đang hồi tưởng lại mọi chuyện, thân thể Hạ Kỳ Như đột nhiên bắt đầu tan thành những đốm sáng nhỏ.
Vì sao lại như vậy?
Không phải đã phong ấn linh hồn cô lại rồi sao?
Vì sao vẫn tan biến?!?
Ngôn Cẩn dùng phép ngăn không cho Hạ Kỳ Như tiếp tục tan biến, thế nhưng tốc độ tan biến chỉ chậm đi chứ không thể ngừng lại được.
Lục Cửu ở bên này cũng không cảm nhận được sự sống từ cô nữa thì sợ hãi không thôi.
Trực giác nói cho hắn biết lần này không giống những lần trước đó, một khi cô tan biến hết thì chính là lúc cô biến mất mãi mãi…
Hắn sau này dù đi qua bao nhiêu thế giới cũng không thể nào tìm được cô nữa.
– chị…
Hạ Lăng gấp đến hai mắt đỏ hoe lên, nhưng cậu lại không biết làm gì để cứu chị cậu về cả.
Trong lúc cậu còn đang rối rắm, không gian xung quanh đột nhiên ngưng đọng lại.
Cậu còn chưa kịp hồi thần, Ngôn Cẩn ở phía đối diện đột nhiên lao tới chỗ cậu, đồng thời giơ tay đẩy cậu ra phía sau.
Một cảnh cổng không thời gian cũng xuất hiện ngay sau đó đem hai người cuốn đi.
Mà không gian bao quanh Lục Cửu và Hạ Kỳ Như cũng bắt đầu thay đổi, lấy hai người làm trung tâm, một luồng sáng trắng bắt đầu tản ra xung quanh cho đến khi cả thành phố phồn hoa này bị nó bao phủ hoàn toàn.
…
– Lục Cửu, anh nói xem anh là trẻ lên ba à? Hở tý là bị thương, anh sợ bản thân mình còn chưa đủ thảm hay sao?
Trong mơ hồ Lục Cửu chợt nghe thấy giọng nói tức giận của thiếu nữ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn hơi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là sườn mặt của một nữ sinh, cô không biết hắn đã tỉnh lại, vẫn loay hoay băng bó vết thương cho hắn, vừa băng bó vừa mắng hắn, càng mắng càng hăng.
Lục Cửu nhìn thấy rõ người trước mặt, ánh mắt vốn mất hết sắc màu lại lần nữa sáng lên.
Quay về rồi, hắn thật sự quay về rồi!!!
Mặc dù cô đang mắng mình, nhưng Lục Cửu vẫn rất vui vẻ, cũng rất trân trọng khoảnh khắc hiện tại của hai người.
Hắn giơ tay lên muốn ôm lấy người trước mặt, nhưng sau vài lần giơ lên hạ xuống, hắn vẫn không dám ôm cô.
Hạ Kỳ Như nhận thấy sự thay đổi của hắn liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đã tỉnh liền nhíu mày không vui.
– anh tỉnh từ khi nào vậy?
– vừa mới.
– thế sao không lên tiếng?
– anh không muốn em phân tâm.
Lục Cửu nói xong cũng giơ tay lên, lần nữa chạm vào tay cô.
Bàn tay cô vừa trắng vừa mềm, quan trọng nhất trên thân thể cô có nhiệt độ.
Cô…là người sống.
Lục Cửu lúc này mới thật sự thả lỏng bản thân mà ôm chầm lấy cô.
Hạ Kỳ Như bị hắn ôm cũng không phản kháng, còn vỗ vỗ lưng hắn an ủi.
– anh làm sao vậy?
– anh gặp ác mộng, anh mơ thấy em sẽ chết.
Lục Cửu vùi mặt vào hõm cổ của cô, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Hắn đã chịu đủ cảm giác sợ hãi đó rồi, hắn không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Vậy là quá đủ với hắn rồi.
Hạ Kỳ Như ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại được, cô lại tiếp tục vỗ lưng hắn cười nói.
– em đã nói em sẽ bảo vệ anh mà, sao em có thể chết trước anh được? Em chết rồi ai sẽ bảo vệ anh đây?
Lục Cửu nghe vậy càng ôm cô chặt hơn, khi đó cô cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn rời đi, vẫn bỏ lại hắn một mình trơ trọi ở thế giới này.
Nhưng Lục Cửu không dám nói ra, hắn sợ hắn nói ra rồi, giấc mộng này sẽ lập tức tan biến.
– lần này em nói thật, em sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viễn cũng không bao giờ rời xa anh nữa.
Hạ Kỳ Như hôm nay dễ tính bất ngờ, cô không mắng hắn, cũng không cười hắn suy nghĩ linh tinh, chỉ yên lặng ôm hắn, để hắn cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Lục Cửu im lặng không đáp lại cô, cô luôn nói dối hắn…
Hắn sẽ không bao giờ tin cô nữa.
Lần này hắn sẽ dùng cách của bản thân để bảo vệ cô.