Tần Triệt đi qua ngồi xuống, còn chưa giơ tay, Minh Thù chợt kéo đồ ăn trên bàn về phía mình.
“Làm gì?”
Minh Thù bảo vệ đồ ăn.
Tần Triệt giật giật khóe miệng: “Đói.”
“Tự mình nấu đi.”
Tần Triệt muốn trừng mắt với Minh Thù, nhưng hắn chỉ có thể chế giễu hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến tủ lạnh.
Minh Thù cho là hắn muốn làm cơm, ai biết hắn chỉ lấy một gói mì gói. Minh Thù nhất thời không có hứng thú nên tiếp tục ăn.
Ăn xong, Minh Thù dọn dẹp đồ trên bàn, nhanh chóng chiếm lấy phòng ngủ của Tần Triệt.
Tần Triệt theo cô tiến vào vén chăn:
“Đứng lên cho tôi.”
“Em là khách.”
Minh Thù ôm chăn không buông tay.
“Đều là người Tần gia, khách cái gì mà khách, qua phòng bên cạnh ngủ.”
Tần Triệt kéo một đầu chăn khác.
“Vậy không bằng chúng ta cùng ngủ đi.”
Minh Thù không có ý tốt đề nghị.
Vẻ mặt Tần triệt có chút lạ thường, hắn chống tay lên giường, tới gần Minh Thù:
“Không lẽ em thích tôi rồi sao?”
Minh Thù nhướng mày: “Cho nên muốn cùng nhau ngủ sao?”
Tần Triệt nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên cúi người, giống như muốn hôn cô.
Minh Thù không cử động, cuối cùng Tần Triệt dừng ở trước mặt cô:
“Tôi có lòng tốt không tính toán với em, cái giường này cho em.”
Lão tử không tính toán với người bị bệnh thần kinh.
“Nhưng phải trả chút phí.”
Tần Triệt nghiêng đầu, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trên mặt Minh Thù.
Trên người thiếu nữ mang theo hương thơm, làn da mềm mại nhẵn nhụi trắng nõn như sữa.
Thân thể Tần Triệt cứng ngắc, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài xentimét, thậm chí hắn có thể nghe tiếng hô hấp của cô.
Lâu dài chầm chậm, ngược lại thì nhịp tim của hắn đã có chút nhanh.
Tí tách.
Trong phòng ngoại trừ âm thanh của đồng hồ, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Tần Triệt không hiểu sao có chút khẩn trương, âm thanh tim đập và đồng hồ chồng lên nhau.
Một giây sau, Tần Triệt bị đá xuống giường.
Tần Triệt chửi thề các thứ từ dưới đất bò dậy, nằm ở mép giường giễu cợt:
“Không phải là em mời tôi ngủ chung, vừa nãy mới hôn một cái em đã ra tay?”
“Chuột rút, thật ngại quá.”
Minh Thù cười: “Đi ra ngoài.”
Tần Triệt nghiến răng. Lão tử nhịn!
[Cửu thiếu, rèn sắt khi còn nóng, lên xe trước mua vé bổ sung sau.]Tần Triệt đứng dậy rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
“Lão tử đối xử với cô ta như vậy, mà cô ta không chút do dự muốn làm ta đoạn tử tuyệt tôn.”
[Cửu thiếu… Anh sợ sao?]“Ai sợ chứ?”
[Tôi.]Hệ thống nhanh chóng nịnh nọt: [Cửu thiếu anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tài trí hơn người, học cao tài rộng. Tôi tin tưởng Cửu thiếu nhất định có biện pháp tốt hơn.]
Tần Triệt không trả lời hệ thống, hắn vuốt ngực mình đi vào phòng kế bên. Vừa nãy nhất định là ảo giác của hắn, tim đập rất bình thường. Hắn lắc đầu, nhất định là ảo giác.
…
Bên trong phòng, Minh Thù nằm trên giường lớn, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà.
Trong đầu không xóa được hình ảnh lúc nãy Tần Triệt kề sát vào mình.
Không có tim đập thình thịch, tiểu lộc loạn tràng(*).
Càng giống như một loại hấp dẫn.
Rất kỳ lạ…
[Ký chủ, nói chuyện yêu đương, có thể giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.]Minh Thù trở mình, chui vào chăn, che nửa mặt:
“Có phải ngươi đang xúi giục ta yêu đương và kéo giá trị thù hận đối tượng?”
[Ký chủ có thể nói chuyện yêu đương cùng hắn, sau đó bỏ rơi hắn.]Hài Hòa Hiệu đương nhiên xúi giục.
[Hơn nữa, dù cho cuối cùng hai người thực sự thích nhau, đến lúc cô rời đi, tạo một chút bất ngờ thì rất dễ làm hắn hận cô.]Nói đi nói lại vẫn là vì giá trị thù hận.
***
(*) Tiểu lộc loạn tràng: cảm giác rung động, tim đập thình thịch giữa nam nữ.