089 thở dài một tiếng, cầm lấy máy chơi game, điều khiển con chim nhỏ nhẹ di động lên xuống.
023 để cho anh ở chỗ này chơi game, còn mình thì ra khỏi cửa, đi được hai bước liền vòng trở về, hung hăng nói: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
089 vội nói: “Cà ri.”
023 lẩm bẩm một câu: “Cà ri, sướng qua ha.”
Dứt lời, cậu khép cửa lại, đi về phía siêu thị.
Ngồi một mình trong gian phòng trống rỗng, 089 vừa ngân nga hát vừa chơi game, vừa suy nghĩ.
Lần trước 061 quay về không gian, lúc ấy 061 đã sử dụng bùa hộ mệnh mà mình đưa cho anh ấy.
Lúc đó 089 đã nghi ngờ vị kia ở Trong Khoảnh Khắc động tay động chân với 061, từng ngáng chân nhưng chưa thành công.
Bởi vậy lúc này 089 cố tình để ý, nhưng sau khi 061 bắt đầu nhiệm vụ, anh từng tìm cơ hội liên hệ 061 nhưng tín hiệu phát ra đều như đá chìm biển lớn, không thấy tin tức.
Xem ra lại có phiền phức rồi.
089 vừa điều khiển chim nhỏ trong game vừa vuốt ve nốt ruồi ở đuôi mắt, từ từ suy nghĩ phương pháp đối phó.
Nửa tiếng sau.
Khi 023 nhấc lên hai phần cà ri quay về văn phòng thì văn phòng đã trống rỗng, máy chơi game của 023 nằm lẳng lặng trên bàn, trên màn hình thể hiện đang tạm dừng.
3217 điểm, không thiếu cũng không thừa một điểm.
023 cầm lấy máy chơi game, mặt trên còn hơi ấm của người kia.
….Anh ấy đi nơi nào?
….
Đợi quyết định lịch trình xuất phát ổn thỏa, Hoàng thượng liền cho mọi người lui xuống.
Đi ra khỏi ngự thư phòng, đến một chỗ yên tĩnh, Nghiêm Nguyên Chiêu không nói lời gì, chỉ kéo Trì Tiểu Trì đi.
Nhiều huynh đệ đã quen với cách hành sự của Nghiêm Nguyên Chiêu, từng người đều tản đi.
“Hay lắm, Thời Đình Vân.” Nghiêm Nguyên Chiêu đứng lại, “Hôm qua ta đến Phủ tướng quân nhưng ngươi vẫn giữ được bình tĩnh, không nói một chữ nào với ta?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cũng không tính là muộn. Tối qua ta mới nhận được thư của phụ thân, vì vậy mới định ra việc này.”
“Ngươi…” Nghiêm Nguyên Chiêu nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng, “Ngươi nói cho ta biết một câu chắc chắn, ở Nam Cương thật sự không có gì?”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Thời gia tuyệt đối sẽ không phạm tội khi quân. Lục Hoàng tử nói quá lời rồi.”
Nghiêm Nguyên Chiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, liền biết mình nói lỡ lời, bèn thay đổi sắc mặt, ngả ngớn xòe quạt: “Được rồi, ta đã hiểu…Cách kỳ hạn rời thành còn nửa tháng, có lẽ ngươi rất bận rộn. Bình rượu Hoa Điêu kia vốn là để cho ngươi và ta ngồi thuyền hoa ngắm mỹ nhân, bây giờ chỉ có thể cho ngươi để bồi bổ, thật ra như vậy cũng không phụ lòng nó.”
Trì Tiểu Trì chú ý liếc nhìn hắn một cái, nói: “Một bình rượu Hoa Điêu thôi mà, cái gì mà phụ lòng với không phụ lòng, đừng phụ lòng trời xanh mới tốt.”
Nghiêm Nguyên Chiêu không tiếp lời của cậu, dường như người vừa nãy muốn đi ra khỏi hàng trong ngự thư phòng không phải là hắn, xoay cây quạt mạ vàng, chỉ về phía nào đó: “Ngươi có tâm khoe khoang với ta thì không bằng nghĩ ra trò tiêu khiển dọc đường đi đến Trấn Nam Quan cho cái tên hũ nút kia đi.”
Thấy Trì Tiểu Trì nhìn sang, sắc mặt của Nghiêm Nguyên Hành khẽ thay đổi, nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, chợt chắp tay đến gần.
Hắn hỏi: “Ngươi vừa mới khỏi bệnh, chỉ nửa tháng liền phải xuất hành, hành quân như vậy có gặp trở ngại gì không?”
Hắn chỉ hỏi việc chung, vì vậy Trì Tiểu Trì cũng một mực cung kính: “Không sao, xin Thập tam Hoàng tử an tâm.”
Nghiêm Nguyên Hành còn muốn nói gì đó nhưng Nghiêm Nguyên Chiêu thiếu kiên nhẫn tiếp tục nghe hai người này khách sáo, vung quạt lên: “Đi đây.”
Tiễn Nghiêm Nguyên Chiêu rời đi, Nghiêm Nguyên Hành cùng Trì Tiểu Trì sóng vai mà đi trong hành cung.
Khác với Nghiêm Nguyên Chiêu, Nghiêm Nguyên Hành vừa ít nói lại trầm tĩnh, đặc biệt tới tìm cậu chỉ vì hỏi cậu trước khi đi cần thiết chuẩn bị những thứ gì.
Trì Tiểu Trì trước khi vào cung đã nghe tiên sinh nhà mình giảng dạy, ghi chú đầy đủ, tất nhiên đáp lại từng lời, ngoài ra cậu cũng không tự cho là thông minh, vẽ rắn thêm chân để kết sâu giao tình với vị Thập tam Hoàng tử này, ngược lại là càng xa cách một chút.
Sau khi Nghiêm Nguyên Hành hỏi xong vấn đề mà mình muốn hỏi, hai người liền rơi vào sự im lặng một cách lúng túng.
Nghiêm Nguyên Hành không thể làm gì khác hơn là cố hết sức tìm đề tài: “Ngươi có tâm sự à?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu mỉm cười: “Ừm.”
Nghiêm Nguyên Hành: “Việc nhà?”
Trì Tiểu Trì: “Có thể xem là vậy…Gia phụ gửi thư, ở trong thư hối thúc…Àiii, không nhắc tới nữa.”
Nghiêm Nguyên Hành vừa mới loáng thoáng nghe thấy Nghiêm Nguyên Chiêu và Thời Đình Vân nói về “thư nhà”, bây giờ nghe cậu nói mơ hồ gì đó khiến sắc mặt của hắn trở nên hơi khó coi.
Hắn từ lúc sáu tuổi đã ở cùng Thời Đình Vân, hiểu rõ Thời Đình Vân nhất, người này làm việc quang minh lỗi lạc, tâm tư tinh khiết, hiếm khi làm ra vẻ ta đây như vậy.
Hắn giả vờ thả lỏng nói: “Có gì không thể nói à? Là vì có người trong lòng?”
Nghiêm Nguyên Hành chỉ thuận miệng nói, ai ngờ người trước mắt lại thừa nhận: “…Ừm.”
Nghiêm Nguyên Hành biến sắc, lập tức truy hỏi: “Là thiên kim nhà ai? Nếu đã nhìn trúng, vì sao không…không sớm kết hôn, tại sao lại phải nóng lòng ra biên cảnh ngay lúc này?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, ồ, đây chẳng phải là biết nói chuyện sao, miệng nhỏ nói liên tục.
Trì Tiểu Trì cười nhẹ một tiếng.
Nghiêm Nguyên Hành liên tưởng đến cử chỉ kỳ lạ của Thời Đình Vân ở mấy ngày trước khi hắn đến phủ của Tướng quân, đáy lòng càng lúc càng bất an, bèn dừng bước, chờ Thời Đình Vân nói rõ ràng.
Trì Tiểu Trì nắm bắt thời cơ do dự đúng lúc: “Nguyên Hành…”
Nghiêm Nguyên Hành nghe thấy cậu ở nơi cung đình nghiêm ngặt pháp tắc mà lại gọi bản danh của hắn, trái tim hơi ấm, sắc mặt lạnh lẽo cũng hơi thả lỏng: “Là…Khi ngươi kết thân, việc hôn sự là Thời Tướng quân chọn cho ngươi sao? Chọn nhà nào? Là nhị tiểu thư của Hộ bộ Thượng thư Khúc gia sao? Hay là tỷ tỷ của Cù Anh?”
Trì Tiểu Trì: “Nguyên Hành, ta nói với ngươi một chuyện…Ngươi chớ nói cho người khác biết.”
Nghiêm Nguyên Hành có chút sốt sắng khó giải thích: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì hít một hơi, đè giọng xuống, nói: “Người mà ta ái mộ…là một nam tử.”
Nghiêm Nguyên Hành: “………”
Khớp xương ngón tay của Nghiêm Nguyên Hành vang lên một tiếng chói ta, đè xuống tiếng nói: “Là ai? Chử Tử Lăng?”
Trì Tiểu Trì hiếu kỳ nói: “Vì sao ngươi cảm thấy sẽ là A Lăng?”
Thân thể của Nghiêm Nguyên Hành nhịn không được mà bắt đầu run lên: “Quả nhiên là hắn?”
Trì Tiểu Trì trấn an một chút: “Ngươi chưa từng gặp.”
Nghiêm Nguyên Hành ép hỏi: “Thật chứ?”
Trì Tiểu Trì bất đắc dĩ nói: “… Thập tam Hoàng tử.”
Nghiêm Nguyên Hành hoàn hồn, nhận ra mình có chút thất thố, liền hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút, thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ gì vậy? Một nam tử, ngươi và hắn…Thời gia bảy đời trung nghĩa, ngươi muốn Thời gia kết thúc vì không có con nối dõi sao?”
“Vì sao Thời gia lại không có con nối dõi?” Thái độ ôn hòa của Trì Tiểu Trì làm người tức giận, “Gia thúc là huynh đệ ruột thịt của gia phụ, cũng thuộc chính tộc, chẳng qua Nhị thúc thật sự không có thiên phú về võ thuật nên tổ phụ mới truyền lại thương pháp Thời gia cho phụ thân của ta.”
Khuôn mặt của Nghiêm Nguyên Hành cười đến tê cứng: “Đúng vậy. Lần này ngươi đến Nam Cương là dự định đem việc này làm rõ với Thời Tướng quân sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Không phải. Ông ấy có lẽ còn chưa biết suy nghĩ của ta, ta cũng không có ý định để ông ấy biết. Nếu ta yêu ai thì sẽ không ước ao gì cả, chỉ có thể vĩnh viễn chôn người đó trong lòng, một đời trung với nước, cả đời không thành thân.”
Nghiêm Nguyên Hành không nghĩ tới sẽ nghe thấy lời nói thẳng thắn như vậy, sững sờ trong chốc lát, sắc mặt hơi âm u một chút: “Tố Thường trọng tình trọng nghĩa…Ta cũng không phải lần đầu đến Nam Cương, mà vẫn có rất nhiều điểm không rõ, mấy ngày tới có lẽ sẽ phải đến quấy rầy quý phủ…Cáo từ.”
Hắn chắp tay quay người rời đi, bóng lưng rời đi vẫn nỗ lực duy trì phong độ nhẹ nhàng.
Trì Tiểu Trì nhìn bóng lưng của Nghiêm Nguyên Hành, lặng lẽ nở nụ cười, cũng xoay lưng rời đi.