Bạch Thư Hân nói với vẻ bất đắc dĩ.
Một hàng người lên núi, Cố Gia Huy đi đầu.
Bình thường Hứa Minh Tâm cũng đi bộ nhiều, bởi vì không nỡ bỏ tiền ra đi xe buýt hoặc là taxi nên vẫn có thể chịu được. Nhưng những người khác thì không, rõ ràng có chút có lòng mà không có sức.
Còn chưa đi được bao xa thì đã có người la hét muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Mọi người đều dừng lại, Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm cũng không tiện đi tiếp. Hai cô cũng tạm dừng nghỉ ngơi một lát.
“Bạch Thư Hân, bên kia có quầy quà vặt, cô đi mua cho tôi chai nước đi.”
Có người nói to.
“Đúng đúng, cũng giúp tôi mua một chai đi. Lên núi không mang quá nhiều đồ.”
“Cũng may là gần đây có quầy quà vặt, không cần mang theo quá nhiều đồ. Bạch Thư Hân cũng giúp tôi mua một chai đi.”
“Tôi thống kê một chút xem có bao nhiêu người… Cô mua mười hai chai đi. Cô uống cái gì? Còn anh?”
Người đầu tiên mở miệng nói bắt đầu sắp xếp.
Bọn họ không những muốn uống nước khoáng lọc mà còn có người muốn uống bò húc, pepsi,..
Bây giờ Bạch Thư Hân chỉ là một nhân viên thực tập, tự nhiên là đối tượng bị sai vặt.
Nhưng quầy quà vặt cũng không gần, đi qua mất năm mười phút, lại còn vừa đi vừa về, xách thêm mười mấy chai nước nữa. Cũng không biết là phải đi mấy vòng.
Nếu là những nhân viên thực tập khác thì thôi, hết lần này tới lần khác Bạch Thư Hân cũng không phải là người sợ chuyện gì.
Cho dù trời sập xuống cũng có Lệ Nghiêm che chở cho cô ấy.
Huống chi chủ tịch của tập đoàn này là chồng chưa cưới của bạn thân cô cơ mà. Sợ cái đếch?
Bạch Thư Hân không quan tâm tới, cứ ung dung ngồi cắn hạt dưa.