Ngay sau đó, hắn hoá ra một luồng ánh sáng màu vàng kim len lỏi vào trong cơ thể của Âm Minh Tử Tướng.
Thế rồi Âm Minh Tử Tướng kia rung chuyển, thần sắc vô hồn chợt có thần thái, đôi mắt đờ đẫn chợt hiện lên thần quang, cơ thể bất động bắt đầu di chuyển.
“Miễn cưỡng thì đủ dùng”, Thái Hư Cổ Long duỗi người, hắn dùng cơ thể của Âm Minh Tử Tướng này tạm thời làm thân xác của mình vì chỉ có thế này thì mới có thể bảo vệ được sức mạnh linh hồn của hắn.
Rầm! Bịch! Đoàng!
Giữa đất trời chỉ toàn vang vọng những âm thanh này.
Nhìn vào thương khung, đó là từng lớp huyết vụ bay ngút trời, chốc chốc còn có sấm sét xoẹt qua, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hư không nứt lìa, thần quang đủ màu sắc sáng chói, mỗi một đạo thần quang là một bóng người trông vô cùng choán mắt.
Nhìn xuống đại địa, đó là biển người đen kịt, tất cả đều đang huyết chiến, mặt đất nhuốm đỏ máu, từng tiếng gầm dữ dội, tiếng trảm sát, tiếng ai oán vang vọng khắp nơi, cảnh tượng đan xen nhau trông không khác gì chốn địa ngục.
Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, trong phạm vi ba trăm dặm đều toàn bóng người giao chiến, bầu trời và mặt đất hết sức thảm hại.
Giết!
Tiếng hô hào giết chóc vẫn tiếp tục vang lên không ngớt, trận huyết chiến giữa liên quân tứ phương và đại quân Âm Minh không hề ngừng nghỉ lấy một phút giây.
Điều đáng nói đó là liên quân tứ phương chiếm ưu thế tuyệt đối, từng đám Âm Minh Tử Tướng hoá thành cát bụi.
Thế nhưng đánh bại được đại quân Âm Minh không có nghĩa rằng sẽ có thể dành được chiến thắng trong trận chiến này, nên biết rằng đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông còn đang núp ở tông môn, bọn họ chưa hề tham chiến, mục đích chính là vì thu dọn tàn cục.
“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ thiệt hại nặng nề”, Đao Hoàng đang giao chiến với tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông chợt lên tiếng.